Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Nhiệm vụ đầu tiên của tôi-ghi tin đọc chậm



Kết thúc khóa học, trở về cơ quan, tôi được các chú lãnh đạo Tiểu ban Thông tấn-Báo chí quyết định phân công nhiệm vụ: ghi tin đọc chậm. Được trang bị tập, bút và một chiếc radio hiệu National.


Tôi vui lắm vì đây được xem là nhiệm vụ cách mạng- nhiệm vụ đầu tiên được các chú tin tưởng giao cho mình.

Nhưng cũng rất lo vì trình độ chữ nghĩa, văn chương còn kém lắm và cũng chưa có kinh nghiệm ghi chép, nhất là ghi tin đọc chậm, nên tôi phải hết sức cố gắng, khiêm tốn học hỏi, nghiêm túc và tận tụy trong công việc.

Để kịp thời cung cấp thông tin, mỗi ngày Đài Tiếng nói Việt Nam và Đài Phát thanh Giải phóng đều có buổi phát thanh đọc chậm để các địa phương, đơn vị ghi chép phục vụ cho công tác tuyên truyền.

Năm 1972 chiến tranh rất ác liệt, diễn ra trên diện rộng cả Nam và Bắc Việt Nam, có sự tham gia của quân đội Mỹ với hải, lục, không quân.

Đài Tiếng nói Việt Nam và Đài Phát thanh Giải phóng liên tục phát đi các bản tin thời sự nóng hổi từ chiến trường Đông Nam Bộ, Bắc Tây Nguyên, Trị Thiên-Huế; Đồng bằng Nam Bộ, Trung Trung Bộ; các trận đánh trên không ỏ Hà Nội, Hải phòng, Thái Nguyên, Thanh Hóa, Vinh và các vùng lân cận.

Mỗi ngày tôi phải hết sức cố gắng, tập trung ghi chép đầy đủ, chính xác thông tin, trình duyệt kịp thời là đã hoàn thành nhiệm vụ được phân công

Đầu tháng 5 năm 1972, Đài Tiếng nói Việt Nam phát đi bản tin: "thị xã Quảng Trị được hoàn toàn giải phóng". Chép xong bản tin, tôi trình ngay cho đồng chí Tổng biên tập duyệt qua để kịp phát hành.

Sau này, tôi nghe kể lại, trong 81 ngày đêm, nhiều chiến sĩ đã mãi mãi hóa thân vào dòng sông Thạch Hản, dưới lòng đất Thành cổ Quảng Trị đầy máu và xương. Linh hồn của các anh trở thành hồn thiêng sông nước.

Chiến tranh thật khốc liệt. Biết bao máu xương của người Việt đã đổ trên mảnh đất này. Và nếu có thể, trong tương lai, đừng có thêm những “81 ngày đêm” kia nữa.

Ngày 17 tháng 12 năm 1972, Đài Tiếng nói Việt Nam phát đi bản tin không quân Mỹ lại đánh bom miền Bắc Việt Nam. Người Mỹ gọi đây là chiến dịch Linebacker II nhằm "đưa miền Bắc Việt Nam về thời kỳ đồ đá" Họ huy động 197 trên tổng số 400 chiếc B-52, gần một phần hai số máy bay chiến thuật và một phần tư số tàu sân bay.

Nhưng sau 12 ngày đêm, 34 máy bay B-52 đã bị bắn rơi. Nhiều phi cơ chiến lược khác của Mỹ cũng chịu chung số phận.

Ngày 30 tháng 12 năm 1972, Mỹ phải ngừng ném bom miền Bắc và họp lại Hội nghị Paris về Việt Nam.

Chiến tranh vẫn ác liệt, lấn đất, giành dân, bom cày, đạn xới, bom chồng hố bom, nhằm hủy diệt sự sống bằng vũ khí tối tân, hiện đại.

Không khuất phục được ý chí cách mạng của dân tộc Việt Nam, ngày 27.1.1973, Mỹ và chính quyền Sài Gòn buộc phải ký kết Hiệp định Paris về chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam.

Sau khi Đài Tiếng nói Việt Nam phát đi toàn văn Hiệp định Paris thì từ thành thị đến nông thôn cờ hoa rợp trời, niềm vui như vỡ òa. Ai cũng tin rằng, chiến tranh đã kết thúc, hòa bình được lập lại ở Việt Nam.

Nhưng Hiệp định vừa ký chưa ráo mực, chính quyền Sài Gòn đã tiến hành “Kế hoạch tràn ngập lãnh thổ”, phá hoại Hiệp định, chiếm đất, giành dân, xoá vùng giải phóng, tiêu diệt lực lượng và cơ sở cách mạng.

Trên địa bàn Tây Nam Bộ, giao tranh rất ác liệt với hàng trăm tiểu đoàn của nhiều sư đoàn, trung đoàn, lữ đoàn chủ lực, với các loại máy bay chiến đấu hiện đại và các loại bom pháo rải thảm dày đặc, khốc liệt.

Trong bối cảnh cực kỳ ác liệt và phức tạp đó, quân và dân khu 9 liên tục phản công, đánh trả quyết liệt để giữ đất, bảo vệ dân, giành quyền làm chủ, giành thắng lợi.

Năm 1974, Đài Tiếng nói Việt Nam và Đài Phát thanh Giải phóng liên tục đưa tin chiến sự và chiến thắng của quân và dân miền Nam. Chiến thắng Đức Phong, Bù Đăng, Bù Đốp, giải phóng Bù Na, Đồng Xoài, Phước Bình, Phước Long;

Đầu năm 1975, giải phóng Tây Nguyên và các tỉnh miền Nam Trung Bộ; tiếp đến là Quảng Trị, Thừa Thiên, Quảng Nam, Quảng Đà, Quảng Ngãi cũng được giải phóng.

Quen dần với công việc và từ những tin chiến thắng ngoài mặt trận giúp tôi tự tin hơn, ghi chép đầy đủ tin tức chiến sự, bình luận, xã luận, kịp thời trình duyệt để in ấn, phát hành, làm tài liệu tuyên truyền cho cán bộ ở các đơn vị và địa phương.

Và đầu năm 1975, tôi được phân công đi cùng với lực lượng vũ trang để thu thập thông tin từ chiến trường.

Đầu tháng tư năm 1975 Đài Tiếng nói Việt Nam và Đài Phát thanh Giải phóng đồng loạt đưa tin "chiến dịch giải phóng Sài Gòn đã bắt đầu". Tin tức thời sự liên tục phát đi "Dinh Độc Lập" bị đánh bom; giải phóng Xuân Lộc, Phan Rang...

Mỹ tuyên bố "Cuộc chiến tranh ở Việt Nam đã chấm dứt đối với Mỹ", Nguyễn Văn Thiệu tuyên bố từ chức Tổng thống của Chính phủ Việt Nam cộng hòa.

11 giờ 30 phút, tôi nhận được tin từ Đài Phát thanh Giải phóng "Sài gòn được giải phóng" lá cờ cách mạng tung bay trên nóc "Dinh Độc Lập". Chiến dịch Hồ Chí Minh toàn thắng.


Trên đà chiến thắng, các tỉnh Đông Nam Bộ, đồng bằng sông Cửu Long đồng loạt tiến công và nổi dậy, các đảo và cả miền Nam đã hoàn toàn giải phóng.

Vậy là chiến tranh đã kết thúc! Một cảm xúc nghẹn ngào, một niềm vui khó tả. Không có ngôn ngữ nào diễn đạt được tâm trạng vui mừng của những người đã trải qua khói lửa của đạn bom.

Hoà bình rồi! Chiến tranh kết thúc rồi! Chúng tôi ôm nhau khóc, cười như trẻ thơ, bàng hoàng, ngất ngây.

Mình được sống rồi! Má ơi! Mình được sống rồi!

Tôi trưỏng thành từ cái "nghề" ghi tin đọc chậm.

40 năm chiến tranh đã khép lại. Những đổi thay đang xóa dần sự đổ nát của một thời đạn bom. Nhưng hậu quả của chiến tranh nó cứ ám ảnh, làm day dứt lòng người, vì nó đã gây ra đau thương cho rất nhiều người!

Trần Thành Lập
Cần Thơ, ngày 26 tháng 12 năm 2014

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Nhớ về mái trường xưa



Dù thời gian cứ trôi, dù cuộc sống đã trải qua bao thăng trầm, nhưng nhiều kỷ niệm đẹp về những tháng năm học tập và rèn luyện dưới mái trường thân yêu mang tên người thiếu niên anh hùng Lê Văn Tám vẫn mãi mãi còn đọng lại trong tôi...

Năm 16 tuổi, má đưa tôi vào chiến khu, theo ba tham gia cách mạng. Được mấy chú cho đi học văn hóa ỏ trường Lê Văn Tám thuộc Tiểu ban Giáo dục, Ban Tuyên huấn Tỉnh Sóc Trăng.

Khi học viên đã tập trung đầy đủ, các chú ở Tiểu ban Giáo dục triển khai chủ trương, nhiệm vụ của lớp, địa điểm cất trường và kế hoạch học tập...

Đây là lớp học đặc biệt, chỉ đào tạo văn hóa cho học viên sau này về công tác ở Ban Tuyên huấn Tỉnh Sóc Trăng.



Lớp có 20 học viên, 4 nữ, 16 nam, tuổi từ 13 đến 16, cái tuổi "ăn chưa no, lo chưa tới", chủ yếu là con em cán bộ, bộ đội và gia đình cách mạng.

Lớp được chia thành 3 tổ, tôi được giao nhiệm vụ làm lớp trưởng. Thầy Quốc Việt vừa là giáo viên giảng dạy vừa phụ trách chung, cô Lài phụ trách y tế của lớp.

Sau khi nhận nhiệm vụ, thầy Quốc Việt cùng một vài anh em trong chúng tôi bơi xuồng tìm địa điểm, cây, lá để chuẩn bị cất trường.

Chúng tôi quyết định chọn vàm Cái Chanh, xã Ninh Thạnh Lợi, huyện Hồng Dân làm địa điểm cất trường.

Đây là khu rừng vùng sâu, chủ yếu là rừng tràm và lá dừa nước, không còn người ở vì sự ác liệt của đạn bom.

Chúng tôi chia nhau thành nhiều nhóm. Nhóm mấy anh nam, sức khỏe tốt thì lội vào rừng đốn tràm về làm cột, kèo, đòn tay, rui, mè; nhóm thì vào rừng đốn lá dừa nước về chầm lại để lợp nhà; nhóm khác thì phát hoang lau sậy, đào đấp nền trường, nhà ăn, nhà ở, hầm tránh bom. Chiến tranh mà! Còn cô Lài cùng các bạn nữ thì lo hậu cần, cơm nước.

Vất vả lắm vì công việc quá với sức của lứa tuổi chúng tôi. Nhưng rất vui vì mỗi người một việc, ai cũng cố gắng hết mình, đoàn kết, thương yêu, giúp nhau trong lao động.

Sau hơn một tuần khẩn trương, vất vả của thầy trò chúng tôi thì phòng học, nhà ăn, nhà ở cho học viên nam, nữ được dựng lợp hoàn chỉnh, khang trang, sạch đẹp. Hầm tránh bom cũng đào đắp xong, được ngụy trang rất cẩn thận, an toàn. Những con đường từ nhà ở, nhà ăn đến phòng học được nối với nhau bằng những cây cầu tràm.



Tôi vẫn luôn nghĩ, đây là ngôi trường đẹp đối với chúng tôi; ngôi trường với mái lá đơn sơ do thầy trò cùng xây cất, ngôi trường giản dị mà ẩn chứa biết bao điều tốt đẹp thân thương; nó gắn liền với tuổi mới xa gia đình, hòa vào cuộc sống lao động tập thể, chan chứa niềm tin và hy vọng.

Chiến tranh vẫn ác liệt, bom cày, đạn xới, vượt qua mọi hiểm nguy, gian khó, ngày ngày, chúng tôi lên lớp tiếp thu nhiều kiến thức quý báu từ người thầy kính yêu.

Thầy truyền thụ cho chúng tôi nhiều kiến thức vô cùng quý báu. Chúng tôi như nuốt lấy từng lời, từng chữ, từng câu. Đêm đêm, khi không nghe tiếng máy bay do thám, chúng tôi chia tổ học thêm bên những ngọn đèn dầu.

Không chỉ học văn hóa, chúng tôi còn phải học cách sử dụng súng trường, tuần tra cách gác, phòng gian bảo mật...Chiến tranh mà!

Có những giai đoạn chiến tranh ác liệt, thiếu gạo, thầy trò chúng tôi ăn uống kham khổ suốt nhiều tháng liền. Thức ăn chủ yếu là khô cá mặn, khoai rạng hoặc rau dệu nấu với nước lã cho bột ngọt vào làm canh...

Vất vả là thế, nhưng thầy trò chúng tôi vẫn sống vui vẻ, lạc quan, yêu đời, tự tin, cố gắng trong học tập và rèn luyện.


Sau đó, trường chúng tôi được quyết định chuyển sang xã Ninh Quới, huyện Hồng Dân.

Ở đây, chúng tôi mượn nhà bà con làm phòng học, sống chung với gia đình bà con - cùng ăn, cùng ở, cùng làm.

Thật đáng quý trước những nghĩa cử cao đẹp của người dân nơi đây, bà con sẵn sàng giúp đỡ, yêu thương, dạy dỗ chúng tôi như con cháu của chính mình. Bà con là chỗ dựa tinh thần, là mái ấm tình thương cho chúng tôi trong những tháng năm xa nhà!

Một năm học tập và rèn luyện, chúng tôi không chỉ đã biết đọc, biết viết, biết làm toán mà còn được rèn luyện tính tổ chức kỷ luật, lao động, biết sống hòa đồng trong một tập thể, biết đoàn kết, thương yêu, giúp nhau trong cuộc sống, lao động và học tập; biết "yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ " và học được bài học làm người...


Trần Thành Lập
Viết nhân 40 năm chấm dứt chiến tranh

Cần Thơ, ngày 22 tháng 12 năm 2014

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

Ác mộng về chiến tranh



Chiến tranh đã khép lại gần 40 năm, nhân dân Việt Nam phải vượt qua bao khó khăn để xây dựng lại quê hương. Những đổi thay đang xoá dần sự đổ nát của một thời đạn bom, hàn gắn lại vết thương chiến tranh.

Nhưng có những vết thương mà gần nữa đời người rồi vẫn chưa hàn gắn được. Nỗi ám ảnh bởi những gì trải qua trong chiến tranh luôn gây cho tôi những cơn ác mộng khủng khiếp.


Tiếng gầm rú của máy bay, tiếng nổ rung trời của bom tấn, tiếng rền vang, xé gió của pháo bầy. Đồng đội, bạn bè, người dân vô tội đã ngã xuống vì đạn bom. Mẹ mất con, vợ mất chồng, con mất cha, tang thương chất chồng!

Chiến tranh là điều khủng khiếp và tàn nhẫn. Nó đã cướp đi thời niên thiếu của chúng tôi.

Mới 6 tuổi đầu, tôi đã chứng kiến một cuộc thảm sát kinh hoàng! Ngày 17 tháng 05 năm 1962, 24 người ở quê tôi, ấp Định Hòa, xã Gia Hòa, huyện Mỹ Xuyên đã bị lính biệt kích giết chết. Trong đó có 4 em nhỏ ở đoàn ca múa Ánh Hồng.

Họ bị giết bằng hành động rất dã man như: mổ mật, moi gan, cắt đầu, kéo xác thả trôi sông. Tiếng khóc tìm chồng, gọi cha nghe thảm thiết, xót thương!

Năm 16 tuổi, má đưa tôi vào chiến khu, theo ba tham gia cách mạng.

Chiến tranh vẫn ác liệt, trước khi ký Hiệp định Paris về Việt Nam. Lấn đất, giành dân, bom cày, đạn xới, bom chồng hố bom, nhằm hủy diệt sự sống bằng vũ khí tối tân, hiện đại.

Tôi vẫn còn kinh hoàng, vào sáng sớm ngày 16/1/1973, nhiều máy bay B52 ném hàng loạt bom tấn xuống ấp Ninh Định, xã Ninh Hòa, huyện Hồng Dân, tỉnh Sóc Trăng sát hại nhiều người dân vô tội. Trong đó có 8 nghệ sĩ, nhạc công của Đoàn cải lương Chuông Vàng, 2 giáo viên ở Tiểu ban giáo dục và rất nhiều người thương vong.


Tôi đã đọc nhiều tài liệu viết về "Cuộc chiến Việt Nam”. Tất cả đều cho rằng đây là cuộc chiến tranh khốc liệt, đẫm máu và đầy nước mắt. Gần tám triệu người Việt Nam bị chết và bị thương tật. Hơn 4,8 triệu người bị di chứng chất độc da cam - đi-ô-xin trong đó hơn một triệu người đã chết và hơn 150.000 trẻ em thế hệ thứ hai, thứ ba bị di chứng chất độc đang từng ngày đau đớn. 58 nghìn binh lính Mỹ bị thiệt mạng, 300 nghìn người Mỹ bị tàn phế. Hàng chục nghìn người Mỹ và quân lính các nước chư hầu chịu hậu quả chất độc hóa học và di chứng chiến tranh tại Việt Nam...

Sống sót sau chiến tranh với những ký ức mà tôi không thể nào quên được. Bom, đạn đã làm tôi hết cả tuổi xuân.

Vết thương trên da thịt có thể được chữa lành, nhưng vết thương lòng của nhiều thế hệ vẫn còn rỉ máu. Lòng người vẫn chia cắt, hận thù vẫn còn là một hố sâu ngăn cách chưa thể hàn gắn. Hậu quả của chiến tranh nó cứ ám ảnh, day dứt lòng người.

Hãy tiếp tục tự chữa lành những vết thương lòng và hãy tha thứ, quên đi những bi kịch đau buồn của cuộc chiến tranh. Vì nó đã gây ra đau thương cho rất nhiều người!

Người ta sinh ra để mưu cầu hạnh phúc, chứ không phải đánh nhau và làm một cuộc chiến nhiều máu để giành quyền lực!

Các dân tộc cần được sống để thương yêu, hợp tác, giúp nhau cùng phát triển trong hòa bình!



Trần Thành Lập


Cần Thơ, ngày 26 tháng 04 năm 2015

Viết nhân 40 năm, ngày giải phóng miền Nam

Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

Trở về với ký ức tuổi thơ


Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, thuộc vùng đồng bằng sông nước Sóc Trăng. Lúc tôi còn nhỏ xíu xiu, thì ba tôi đã đi làm cách mạng, má tôi quanh năm chân lấm, tay bùn, thức khuya, dậy sớm, vất vả với ruộng đồng mà nuôi dạy 8 chị em tôi ăn học nên người!


Tuổi thơ tôi gắn liền với sông nước nặng tình phù sa, với những cánh đồng trải dài vô tận, thẳng cánh cánh cò bay.

Tôi luôn nhớ những luống cày, nhớ màu xanh non của mạ, nhớ cánh đồng vàng của mùa lúa chín, nhớ cả mùi rơm thơm khi đốt đồng, nhớ cả tiếng chim chiều, nhớ tiếng ếch nhái râm rang như khúc nhạc buồn trong đêm...

Cánh đồng là nơi mưu sinh, là sân chơi với nhiều kỷ niệm ngọt ngào và trong sáng, là nơi có những niềm vui, nỗi buồn của tuổi thơ tôi...

Tuổi thơ tôi lớn lên bằng hơi ấm của ba, bằng tình thương của má! "Ba", "Má" hai tiếng quá gần gũi, quá thân thương ngay từ những tiếng nói bập bẹ đầu đời. Là cả biển trời yêu thương, là sự hy sinh bất tận, là niềm vui, là hạnh phúc của đời tôi...

Ngay từ khi còn nhỏ, chị em tôi đã được ba má dạy rằng: chị em các con phải biết thương yêu, giúp nhau trong cuộc sống, biết thương người với cái nghĩa, cái tình, biết kính trên, nhường dưới; giáo dục chúng tôi có thói quen “ăn trông nồi, ngồi trông hướng”, biết lễ giáo quanh mâm cơm…; biết tôn trọng các chuẩn mực của xã hội về lẽ phải, về cái thiện trong các mối quan hệ, trong cuộc sống đời thường!

Ba tôi là người sống có tình cảm, có trách nhiệm với các con! Dù ở xa, dù bận nhiều việc nước, chiến tranh hay hòa bình, lúc nào cũng quan tâm đến các con. Tết, ba tôi không về, viết thư cho má và các con:

"Riêng Hồng, Tỷ, Lập, Nghiệp, Sở, Bằng và Tổng, Thúy,
Ba mừng các con một tuổi lớn nhanh hơn!"

Tuổi thơ tôi còn có biết bao kỷ niệm bên chiếc võng đu đưa, kẽo kẹt, nhịp nhàng lẫn trong tiếng ru ngân nga giữa trời đêm tĩnh mịch ở thôn quê nghe mênh mông rì rào tình cảm biết chừng nào...


"Ầu ơ... ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi, khó đẩy về rẫy ăn còng
Về sông ăn cá, về đồng ăn cua."

Những lời ru nghe mộc mạc nhưng thiết tha, tình cảm cũng như chính cuộc đời của má quanh năm lam lũ, tảo tần hy sinh cho chồng, cho con...

Má còn là tấm gương về sự công bằng. Vì đông con, nên mỗi lần má mua đồ ăn thì phải chia đều: mía mỗi người hai cây, khoai mỗi người hai củ, bánh in mỗi người hai cái...Gần đến Tết, má mua cho chị em tôi mỗi người một đôi dép, hai bộ quần áo mới để mặc đi thăm viếng ông, bà và để mặc cả năm.

Tuổi thơ tôi cũng lắm nhọc nhằn, vất vả với những công việc của con nhà nông. Ngày ngày bắt ốc, hái rau. Có lần tham ăn rau đắng đồng tươi non xào với tép. Ăn nhiều đến bội thực! Đến mùa nước nổi, thì bắt nhái, cấm câu, lỗ mũi đầy lọ bởi ngọn đèn dầu!

Chị em tôi phải thức khuya, dậy sớm để đi cấy đổi lấy công cày, dù rôm sảy đầy mình, trời lạnh đến thấu xương!

Thu hoạch lúa gặp lúc trời mưa thì rất vất vả. Lúa ướt vớt lên chưa kịp phơi đã có mộng là chuyện thường. Có lần, Chế và Hia tôi, đảy xuồng đi chở lúa về. Bó lúa còn dài hơn cả người, chở đầy, chìm xuồng, lúa ướt, kéo lên phơi cả tuần chưa khô...

Chiến tranh, gia đình ly tán. Khói lửa đạn bom đã cướp đi tuổi thơ tôi!

Tuổi thơ tôi là thế đấy! Thèm lắm được một lần quay trở lại với tuổi thơ để được nũng nịu trong tình thương của má, để được sự che chở của ba, để chị em cùng quay quần bên nồi bánh Tết!

Nhớ lắm tuổi thơ ơi!



Trần Thành Lập


Cần Thơ, ngày 09 tháng 12 năm 2014


Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

Làm người phải có lòng tự trọng!


Lòng tự trọng là nhân cách, là giá trị, là danh dự, là một trong những phẩm chất tốt đẹp của con người, giúp chúng ta sống và hoạt động theo chuẩn mực đạo đức và hành xử đúng mực.


Người có lòng tự trọng luôn có sự hiểu biết về các chuẩn mực xã hội, ý thức thượng tôn, tự giác và gương mẫu chấp hành pháp luật; luôn giữ gìn, bảo vệ phẩm giá, nhân cách của mình dù ở bất cứ hoàn cảnh nào.

Người có lòng tự trọng biết xấu hổ khi lỡ làm điều sai trái và có ý thức sửa chữa đến cùng.

Người có lòng tự trọng nhờ có được sự giáo dục đúng đắn, chu đáo, tốt đẹp từ ngay trong gia đình, nhà trường và xã hội.

Tuy nhiên, nhìn vào thực trạng, đạo đức xã hội ngày càng xuống cấp, lòng tự trọng, nhân phẩm, tự ti không còn nữa; bằng cấp, chức tước, của cải, vật chất, miếng ăn giờ nó cao hơn nhân phẩm con người.

Lòng tự trọng gần như bị xem thường, thì con người cũng không còn biết xấu hổ là gì.

Người có lòng tự trọng cũng không bao giờ theo lối sống thực dụng, dối trá, ích kỷ, chạy theo đồng tiền, mua chức, bán danh hoặc luồn cúi, xu nịnh trước uy quyền để cầu cạnh lợi danh.

Tuy nhiên, từ thực trạng xã hội, Nghị quyết Hội nghị lần thứ 4 nhận định: "Một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trong đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo, quản lý, kể cả một số cán bộ cao cấp, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống với những biểu hiện khác nhau về sự phai nhạt lý tưởng, sa vào chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, cơ hội, thực dụng, chạy theo danh lợi, tiền tài, kèn cựa địa vị, cục bộ, tham nhũng, lãng phí, tùy tiện, vô nguyên tắc...”.

Trong diển văn khai mạc của Chủ Tịch Nguyễn Minh Triết tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XI có nêu: “Tình trạng chạy chức, chạy quyền, chạy tội, chạy bằng cấp, huân chương chưa được khắc phục.”

Trong bài tham luận trước Đại hội, Phó chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra Trung ương Vũ Quốc Hùng nêu: "Trong báo cáo xây dựng Đảng tại đại hội lần này, trung ương cũng nhận định, nơi này nơi khác vẫn còn tình trạng “chạy chức”, “chạy quyền”, “chạy tội”, “chạy bằng cấp”.


Trong xã hội còn có tình trạng “chạy tuổi” để được đề bạt, được vào cấp ủy, kéo dài thời gian công tác để hưởng bổng lộc”;

Lòng tự trọng là sự song hành giữa nhận thức và hành động, giữa lời nói và việc làm, thay vì hô hào, lý luận chung chung, mỗi người hãy tôn trọng các chuẩn mực của xã hội về lẽ phải, về cái đẹp, cái thiện trong các mối quan hệ, trong cuộc sống; thượng tôn, tự giác và gương mẫu chấp hành pháp luật. Đó mới là bản chất đích thực của lòng tự trọng.

Trần Thành Lập

Cần Thơ, ngày 28 tháng 04 năm 2016



Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

Nhớ nhà


Sáng chớm lạnh,
Con gà thôi quên gáy
Con cún chẳng buồn sủa gâu gâu
Ngủ vùi trong xó bếp

Mẹ thức từ sáng sớm
Nhen bếp lửa hồng hong vội nồi cơm,
Nồi khoai chín, nứt vỏ thơm lừng
Gọi à ỉ "các con mau dậy!"

Sáng chớm lạnh,
Thương cha, còn rong rủi những nẻo đường xa
Mờ sương sớm, đôi vai người lạnh lắm
Bao nhập nhằn...
Và những lo toan cuộc sống,
In hằn lên đôi mắt
Khi con vẫn còn say giấc nồng, vẫn yên ấm mình con

Sáng nay gió giao mùa,
Vẫn chớm lạnh nhưng con không mặc ấm
Nghe cái lạnh
Xuyên qua trái tim, quay về tìm thức
Nghe cái lạnh trong hồn đang rạo rực...
Sáng năm nào mẹ còn cấy lúa
Cha còn xa thẳm
Vạn nẻo đường cha lạnh lắm không?"


Hướng Dương

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Các con sẽ thành đạt từ Hnoss Cần Thơ!

Đến dự khai trương HNOSS Cần Thơ ở số 86, đường Nguyễn Việt Hồng, thành phố Cần Thơ, cha rất vui vì thấy các con đã thực sự trưởng thành. Năng động, sáng tạo, dám nghĩ, dám làm, tự thân lập nghiệp!

Hơn 25 năm về trước, lúc mà các con chưa chào đời, vì kế sinh nhai, vì cuộc sống gia đình, vì tương lai của các con, cha và mẹ cũng bươn chải, vất vả, ngược xuôi để kiếm tiền.

Cha thì tranh thủ những kỳ nghỉ hè, nghỉ đông, vượt qua cái lạnh buốt da, xé thịt vào nhà máy làm hai ca, ba ca nơi đất khách, quê người. Mẹ thì làm đủ nghề như một nhà nông: nuôi ong, nuôi dê, nuôi cá, nuôi cút, nuôi gà, nuôi heo...

Thành công có, thất bại cũng có, nhưng nhờ siêng năng, chịu thương, chịu khó, cần kiệm, tích lũy nên cuộc sống gia đình dần dần cũng bớt vất vả hơn. Rồi cũng nhờ tiết kiệm, tích lũy mà mua được đất, cất được nhà, nuôi các con khỏe mạnh, chăm ngoan, học giỏi, nên người.

Giờ đây, hơn 25 năm sau, các con lại vất vả, lăn lộn trên thương trường cũng để kiếm tiền: hết bán hàng điện tử, máy tính, kính mát, dây lưng, xe đạp, đồ sành, đồ sứ... Bằng kiến thức và năng lực của chính mình các con tự thân lập nghiệp, tự chọn hướng đi cho mình, tự xây dựng lấy sự nghiệp riêng cho chính mình, không trông chờ, ỷ lại mẹ cha!

Cha tin, với kiến thức, kỹ năng sẵn có sẽ giúp các con nắm bắt cơ hội và tự tin quyết đoán trong công việc. Bằng kinh nghiệm và bản lĩnh sẽ giúp các con hạn chế được sự rủi ro trên thương trường. Thương trường sẽ giúp các con có thêm nhiều kinh nghiệm và các con sẽ trưởng thành hơn.

Kiếm tiền là mục tiêu của rất nhiều người, tiền không phải là chuyện “tự nhiên mà có”. Phải biết cách làm ra tiền và phải biết ứng xử với nó. Có tiền sẽ mua được nhiều thứ. Nhưng không mua được sức khỏe và hạnh phuc gia đình!

Vì vậy, tất cả những gì giờ đây Cha mẹ mong mỏi là các con thật khỏe mạnh, biết tự lo cho bản thân và lo cho gia đình riêng của mình; vợ chồng con hòa thuận, hạnh phúc, nuôi dạy Xuân Trí khỏe mạnh, chăm ngoan là Cha và mẹ hạnh phúc lắm rồi!

Cha mẹ tin các con sẽ thành đạt từ Hnoss Cần Thơ!


Trần Thành Lập

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Hãy phát huy lòng tự trọng khi đi đường

Lòng tự trọng là nhân cách, là giá trị, là danh dự, là một trong những phẩm chất tốt đẹp của con người, giúp chúng ta sống và hoạt động theo chuẩn mực đạo đức và hành xử đúng mực.

Người có lòng tự trọng luôn có sự hiểu biết về các chuẩn mực xã hội, ý thức thượng tôn, tự giác và gương mẫu chấp hành pháp luật; biết điều chỉnh thái độ và hành vi ứng xử trong các mối quan hệ với cộng đồng khi tham gia giao thông.

Hiện nay, từ thành thị đến nông thôn, ở đâu chúng ta cũng dễ dàng bắt gặp những thông điệp tuyên truyền như nghiêm túc chấp hành Luật Giao thông đường bộ; chủ động xóa bỏ thói hư, tật xấu, tác phong tùy tiện khi tham gia giao thông; xây dựng ý thức tự giác chấp hành quy tắc giao thông,...

Tuy nhiên khi nhìn vào thực trạng, chúng ta có thể thấy một bộ phận không nhỏ người tham gia giao thông điều khiển xe phóng nhanh, vượt ẩu, chở quá số người quy định, đi vào đường cấm, đường ngược chiều; có không ít học sinh đi xe mô tô, đi xe đạp điện không đội mũ bảo hiểm, dừng, đậu xe không đúng qui định; đi xe hàng ba, hàng bốn, lạng lách, đánh võng; vừa điểu khiển phương tiện giao thông vừa nghe điện thoại…

Người có lòng tự trọng khi tham gia giao thông thường có thói quen dù nhỏ nhất như đội mũ bảo hiểm khi ngồi trên xe gắn máy, đi đúng làn đường, phần đường; tuân thủ quy định về tốc độ; dừng, đỗ đúng phần đường quy định, nghiêm chỉnh chấp hành tín hiệu giao thông; không uống rượu bia, phóng nhanh vượt ẩu, vượt đèn đỏ, không lấn chiếm vỉa hè, lòng đường, hành lang bảo vệ an toàn giao thông;

Người có lòng tự trọng khi lưu thông trên đường luôn thực hiện đúng luật, từ tốn, bình tĩnh, ưu tiên cho người già, trẻ nhỏ, biết xin lỗi, cảm ơn khi cần thiết.
Muốn làm được điều này, trước tiên các bậc cha mẹ phải dạy và luôn làm gương cho con trẻ trong việc nâng cao ý thức tự giác, chấp hành Luật giao thông đường bộ.

Ở trường, cần có các hình thức giáo dục phù hợp, dễ nhớ, hấp dẫn để các em ý thức được sự cần thiết và tự giác thực hiện các chuẩn mực khi tham gia giao thông.

Khi tham gia giao thông, lòng tự trọng có vai trò quan trọng. Nó không chỉ giúp chúng ta hành xử một cách đúng mực, mà còn góp phần bảo vệ an toàn cho chính mình và cộng đồng. Vì vậy, thay vì hô hào chung chung, mỗi người hãy phát huy lòng tự trọng: xử sự đúng luật, tôn trọng các chuẩn mực của xã hội về lẽ phải, về cái đẹp, cái thiện khi tham gia giao thông.



Bài dự thi tìm hiểu Luật Giao thông đường bộ.

Cần Thơ, ngày 10 tháng 11 năm 2014

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Đội nón bảo hiểm cho trẻ em-sự lựa chọn an toàn!


Đèn trước, đèn sau, đèn xi nhan bên phải, bên trái, nón bảo hiểm xe đạp Fornix, quần áo thể thao nghiêm chỉnh. Mỗi ngày như mọi ngày, đúng 5 giờ, ba cha con chạy vòng quanh công viên Cồn Cái Khế để rèn luyện sức khỏe.

Mọi người nhìn thấy đều khen, đây là gia đình có ý thức tự giác và gương mẫu về an toàn khi tham gia giao thông!

Thực ra, đây không phải là trường hợp hưởng ứng "phong trào" mà đã thành thói quen khi tham gia giao thông, là ý thức tự giác của bản thân, là sự lựa chọn an toàn cho chính mình.

Tuy nhiên, không phải ai cũng ý thức và có được sự tự giác như vậy. Gần nhà tôi có trường tiểu học Mạc Đĩnh Chi. Vì là trường tiểu học, học sinh chưa thể tự đến trường, nên vào các giờ cao điểm đến lớp, tan trường là tấp nập phụ huynh, học sinh với đủ các loại phương tiện đưa đón. Lộn xộn, mất trật tự và thiếu an toàn !
Phần lớn cha mẹ chưa quan tâm đến việc đội nón bảo hiểm cho con em mình khi tham gia giao thông, vô tư vi phạm Luật giao thông đường bộ. Đây cũng chính là những nguy cơ ẩn họa tai nạn thương tích với trẻ em khi không may xảy ra tai nạn giao thông.

Việc đội nón bảo hiểm cho con em mình khi tham gia giao thông là rất cần thiết, vì lợi ích của bản thân, không chỉ đảm bảo an toàn, mà còn tạo cho trẻ có thói quen đội nón bảo hiểm khi đi đường, có ý thức chấp hành Luật giao thông đường bộ ngay từ nhỏ.

Muốn làm được điều này, trước tiên các bậc cha mẹ phải dạy và luôn làm gương cho trẻ trong việc nâng cao ý thức tự giác, chấp hành Luật giao thông đường bộ.

Ở trường, cần có các hình thức giáo dục phù hợp, dễ nhớ, hấp dẫn để các em ý thức được sự cần thiết và tự giác đội nón bảo hiểm khi tham gia giao thông.




Bài dự thi tìm hiểu Luật Giao thông đường bộ.

Cần Thơ, ngày 02 tháng 11 năm 2014

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Chuyện bé Mai và tín hiệu đèn vàng

Chiều cuối tuần, bé Mai được mẹ đưa đến nhà tôi chơi. Lâu nay, bé rất ngoan! Nhưng hôm nay, bé không chịu vào nhà, mà đứng trước cửa vừa khóc vừa đòi mẹ phải đến trường mẫu giáo Tây Đô để xin lỗi cô giáo.

Tôi gạ hỏi thì bé thỏ thẻ nói: "Mẹ không nghe lời cô giáo, đèn vàng mà không dừng xe lại!"
À ra thế, mấy tuần nay, ở trường mẫu giáo, các cháu được học về an toàn giao thông. Và bé Mai vừa được cô giáo dạy bài "đèn đỏ, đèn xanh".

Ở nhà trẻ, các bé được học màu đỏ vẽ ông mặt trời, màu xanh vẽ lá, màu vàng của quả chín. Và không ai xa lạ gì đó chính là ba màu của đèn tín hiệu giao thông: đèn đỏ dừng lại, đèn vàng báo hiệu chuẩn bị dừng hoặc đi, đèn xanh được phép đi.

Tôi trách mẹ bé Mai, không gương mẫu cho con khi tham gia giao thông, mà còn vi phạm Luật! Mẹ bé giải thích: "đó là đèn vàng nhấp nháy cảnh báo thôi". Nghe ra, tôi mới giải thích cho bé: Đèn vàng nhấp nháy liên tục báo hiệu: Chú ý nguy hiểm, ưu tiên cho xe bên phải.

Khi đèn vàng nhấp nháy liên tục, xe phải giảm tốc độ, báo hiệu bằng còi (ban ngày) hay đèn (ban đêm) trước khi qua ngã ba, ngã tư đó và phải chú ý nhường ưu tiên cho xe bên phải.

Vậy là bé Mai đã hiểu thêm, đèn vàng nhấp nháy liên tục báo hiệu: Chú ý nguy hiểm, lái xe thận trọng hơn!

Không phải ngẫu nhiên mà tôi kể câu chuyện của bé Mai và đèn tín hiệu giao thông. Vì khi tham gia giao thông, không phải ai cũng biết và hiểu hết các qui định về biển báo và tín hiệu giao thông.

Lịch sử đèn tín hiệu giao thông đã có gần 200 năm rồi. Ban đầu, chúng được lắp để báo hiệu cho những đoàn tàu hỏa đi qua. Chỉ có hai màu: Đèn đỏ có nghĩa là “dừng lại” còn đèn xanh là “chú ý”.

Ở một số quốc gia còn có “cột đèn tín hiệu” dành cho người đi bộ. Khi người đi bộ muốn qua đường, họ phải bấm vào nút xin qua đường ở cây cột đèn này, khi đèn màu xanh, có hình người đi bộ thì đó là lúc người ta qua đường, còn khi đèn chuyển sang màu đỏ có hình người đứng hoặc đèn tắt thì người đi bộ không được qua đường.
Và họ cũng tính toán về khoảng thời gian đèn xanh, đèn đỏ là bao nhiêu là phù hợp… hoặc có tín hiệu bằng âm thanh cho người khiếm thị. Khi nghe tiếng báo hiệu "lọc cọc, lọc cọc" thì người khiếm thị được đi qua đường.

Tuy nhiên, lái xe ở các quốc gia đó, họ luôn vui vẻ, lịch sự ưu tiên nhường đường cho người đi bộ. Đặc biệt, họ rất tôn trọng người khuyết tật.

Hoặc như bao giờ lái xe đến ngã ba, ngã tư, có biển STOP, họ cũng dừng xe quan sát rồi mới đi. Làn đường hay hướng nào ưu tiên họ đều tôn trọng.

Ở Việt Nam, Luật giao thông đường bộ, tôi chưa thấy có điều luật hay cột tín hiệu ưu tiên dành cho người đi bộ hay người khuyết tật.

Để giải quyết tốt vấn đề lớn về trật tự an toàn giao thông, thiết nghĩ chính quyền cần giải quyết những vấn đề nho nhỏ như: lối đi cho người đi bộ, bố trí đèn đỏ hợp lý… ưu tiên cho người đi bộ và người khuyết tật. Người tham gia giao thông phải có ý thức chấp hành Luật giao thông đường bộ, thì sẽ tìm ra lời giải cho bài toán lớn về trật tự an toàn giao thông.

Từ câu chuyện của bé Mai, người tham gia giao thông hãy nên dừng lại khi đèn đỏ để con cháu ta còn cơ hội đến trường. "Thà chậm vài phút còn hơn phải chậm cả cuộc đời!"


Bài dự thi tìm hiểu Luật Giao thông đường bộ.

Cần Thơ, ngày 31 tháng 10 năm 2014

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Cha mẹ vẫn luôn bên con, vẫn cùng con suốt chặng đường này!

Vị Thanh, ngày 6 tháng 6 năm 2014

Con yêu thương của cha!

Vậy là con đã trưởng thành, kết thúc 12 năm đèn sách! Chắc là con cảm thấy thoải mái và tự do hơn phần nào rồi. Cha, Mẹ chúc mừng con!

Bây giờ, con hãy dành cho Cha một chút thời gian, để cha được tâm sự với con đôi điều.

Cha vẫn biết rằng, trước mắt, con vẫn còn bở ngỡ, thậm chí có một chút khó khăn của tháng năm ở giảng đường đại học. Nhưng con hãy tin rằng, cha mẹ vẫn luôn bên con, vẫn cùng con suốt chặng đường này.

Theo Cha, con đừng lo lắng nhiều cho kỳ thi đại học sắp đến, cơ hội học tập của con rất nhiều, chỉ cần con có ý chí và quyết tâm thôi; hãy bình tĩnh, tự tin để có sự lựa chọn sáng suốt nhất cho mình!

Nhân đây, cha muốn tâm sự với con đôi điều về kinh nghiệm trong cuộc sống:

1. Đã là con người, ai cũng phải có ước mơ.
Con cũng vậy hãy BIẾT ƯỚC MƠ, nhưng để trở thành hiện thực thì ước mơ đừng quá xa với thực tế cuộc sống, đừng hão huyền và ảo tưởng. Con phải LUÔN CÓ NIỀM TIN. Không chỉ là niềm tin vào chính bản thân mình mà con cũng cần có niềm tin vào mọi người, niềm tin vào cuộc sống. Nếu không có niềm tin, con sẽ không thể làm được việc. Trong học tập, trong công việc, trong cuộc sống đôi lúc sẽ có những khó khăn, trở ngại đòi hỏi con phải LUÔN NỖ LỰC. Để có được những thành công thì không thể thiếu sự cố gắng và đam mê.

2. Tình yêu luôn là điều kỳ diệu!
Khi bước vào tuổi yêu, con hãy yêu và mở rộng trái tim để yêu thương con nhé! Hãy nhớ rằng: tình yêu làm cho người ta bao dung và rộng lượng hơn. Tình yêu luôn là điều kỳ diệu! Nhưng đừng bao giờ lụy tình, yếu đuối nghe con!

3. Phải biết chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.
Con đừng ngại mở lòng với người thân, vì chỉ có tình cảm thật sự của người thân mới giúp con tìm được chính mình.
Hãy mạnh dạng, tự tin chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với cha, mẹ, anh chị, bạn bè, nhũng người con tin tưởng, quý mến; chuyện trò cởi mở hơn với các em, các cháu, nhất là cháu Milo yêu quý của con. Điều này, sẽ thực sự giúp ích cho con rất nhiều trong học tập và cuộc sống.

4. Phải tự tin trong công việc và cuộc sống.
Người ta thường nói: chỉ cần tự tin là giành được 50% thành công. Vì thế, sự tự tin là điều hết sức cần thiết để con thành công trong cuộc sống và sự nghiệp. Muốn thế, con nên tránh sự nhút nhát, thiếu tự tin và thay vào đó là sự tự tin, mạnh mẽ trong mọi trường hợp.

5. Phải rèn luyện kỹ năng giao tiếp
Và điều này, Cha cũng muốn trao đổi với con: Kỹ năng giao tiếp, trao đổi, thảo luận có vai trò quan trọng trong cuộc sống, là điều kiện của sự thành đạt.
Những câu nói chưa suy nghĩ kỹ có thể bị hiểu nhầm, gây tổn thương người khác hay làm mất đi sự tự tin. Nên con hãy suy nghĩ kỹ, tìm hiểu kỹ về những điều, những dự định con sắp làm, những gì con sắp hứa hay những điều con sẽ nói.
Con hãy thử rèn luyện cách nói, cách phát biểu, thảo luận:
- Lúc đầu nói thật chậm và chính xác từng từ, từng câu, rõ nghĩa.
- Hãy chú ý sử dụng ngôn từ, câu văn, cú pháp đúng cách; sử dụng ngữ điệu, giọng nói phù hợp với ngữ cảnh và môi trường; thông tin cần truyền đạt cần rõ ràng, súc tích; luôn đặt trọng tâm vào vấn đề mình muốn nói.
- Con thử tập đọc lớn thành tiếng, phát âm đúng ngữ pháp, rõ ràng và diễn đạt theo từng câu, từng đoạn văn đúng ngữ điệu.
Con hãy kiên trì luyện tập. Điều này, sẽ giúp con tự tin, chững chạc hơn khi giao tiếp với mọi người hoặc tham gia thảo luận trong học tập và công việc

6. Nên chú ý cách ăn mặc.
Còn một việc nữa, cha khuyên con nên chú ý cách ăn mặc:
Hình thức, ăn mặc thể hiện tính cách, sở thích, phong thái con người. Nếu con ăn mặc xuề xòa, không thích hợp, bạn bè sẽ đánh giá thấp về con.
Con cũng nên thay đổi thói quen ăn uống. Bữa ăn gia đình nó sẽ tạo nên bầu không khí nhà mình vui hơn, đầm ấm hơn, hạnh phúc hơn. (Điều này, Mẹ sẽ giúp con)
Con còn phải làm gương cho Milo, cháu yêu quí của con nữa đó!
Cha, mẹ luôn mong và tin rằng, con luôn học tốt, sức khỏe tốt và tu dưỡng đạo đức thật tốt trước khi con bước vào một tương lai đang đón đợi con!
Cha mẹ luôn cầu mong những gì tốt đẹp nhất sẽ đến cho con!


Cha của con.

Trần Thành Lập

Viết cho con Trung Thiên nhân tốt nghiệp THPT năm học 2013-2014

Học thật giỏi để lập thân, lập nghiệp!


Vị Thanh, ngày 5 tháng 10 năm 2012


Con yêu thương của cha!

Cha định nói chuyện với con rất nhiều, nhưng chưa có thời gian. Cha mong con, hãy dành một phút thôi, để cha được tâm sự với con tí!

Cha, mẹ và gia đình rất vui vì con và anh Hai đều khỏe mạnh, khá chăm ngoan, và học cũng giỏi!

Vì công việc, nên cha ít có điều kiện lo cho con, nhưng con hãy tin rằng cha luôn ở bên con, dõi theo và mong con khôn lớn nên người.

Con đã thực sự trưởng thành rồi, những công việc con có thể tự làm được thì con hãy tự giác làm với ý thức, trách nhiệm của mình để giúp đỡ mẹ và con hãy vui vẻ nghe lời mẹ và anh Hai.

Cha không có nhà, mẹ một mình rất vất vả vừa đi làm việc vừa lo việc nhà, vừa lo cho con ăn, mặc, vừa đưa rước vừa lo chuyện học hành cho con!

Để mẹ vui, cha mong con cũng phải vui vẻ, hòa nhã với mọi người. Đặc biệt, con phải biết tôn trọng, nghe lời mẹ và mọi người xung quanh. Đừng để mẹ buồn!

Ông, Bà nội của con đã mất rồi! Con chỉ còn có Ông, Bà ngoại thôi, nên cha cũng rất mong con và anh Hai dành chút ít thời gian quan tâm, thâm hỏi, chăm sóc và hiếu thảo với ông bà! Cha mẹ đạt tên cho con và anh Hai Hiếu Thảo là có ý muốn hai con sống hiếu, thảo, có tình, có nghĩa với ông, bà, cha, mẹ đó!.

Các cô, các chú, cậu mợ ba cũng rất thương con, nên cha cũng mong con hãy nghĩ về truyền thống, về gia đình mình mà tự hào và làm động lực vươn lên trong cuộc sống!

Muốn có công ăn, việc làm sau này, ngay từ bây giờ, con phải lo học tập, học thật giỏi để còn thi vào đại học để lập thân, lập nghiệp.

Vui chơi, giải trí rất cần thiết nhưng phải lành mạnh và đừng để ảnh hưởng đến thời gian học tập. Nên dành thời gian thể dục thể thao rèn luyện sức khỏe.

Con thực sự đã trưởng thành rồi! Mọi việc trong cuộc sống hằng ngày, cha tin con tự suy nghĩ và quyết định trước khi hành động.

Cha muốn nói với con thật nhiều, nhưng cha tin con của cha sẽ hiểu được tấm lòng của cha mẹ dành cho con mà không phụ lòng cha mẹ.

Cha luôn mong con thật khỏe mạnh, có trách nhiệm với gia đình, cố gắng học thật giỏi để sau này vững vàng trong cuộc sống!

Cha của con!



Viết cho con Trung Thiên nhân đầu năm học lớp 11 trường THPT chuyên Lý Tự Trọng, Cần Thơ

Cha mẹ luôn cầu mong những gì tốt đẹp nhất mang đến cho con!

Viết cho con trai nhân những ngày đầu con đi làm việc tại Công ty Intel- Khu Công nghệ cao, TP.HCM


Vị Thanh, ngày 05 tháng 12 năm 2013

Hiếu con!

Khỏe mạnh, chăm ngoan, học giỏi, hiếu thảo với ông bà, cha mẹ, gương mẫu, thương yêu em cháu. Đó là đức tính tốt mà Cha mẹ và gia đình luôn tự hào về con!

Cha mẹ cũng rất vui vì đã có dâu hiền, cháu nội khỏe mạnh và con đã có một việc làm ổn định, thu nhập khá!

Tất cả những gì giờ đây Cha mẹ mong mỏi là làm sao để con khỏe mạnh, trưởng thành biết tự lo cho bản thân và lo được cho gia đình riêng của mình, vợ chồng con hòa thuận, hạnh phúc, nuôi dạy Xuân Trí khỏe mạnh, chăm ngoan là Cha và mẹ hạnh phúc lắm rồi!

Hiếu con!
Những ngày đầu mới đi làm, công việc, quan hệ đòng nghiệp không như những gì mình học ở trường, mọi việc còn bỡ ngỡ với con. Cha tin là rồi từ từ con cũng sẽ quen thôi!

Có điều, Cha khuyên con cố gắng học hỏi thêm kiến thức chuyên môn, kinh nghiệm thực tiễn trong công việc, phương pháp quản lý và cách ứng xử với đồng nghiệp, ít nhiều gì thì việc rèn luyện đó cũng có ích cho chúng ta.

Ai cũng vậy, muốn thành công phải có niềm đam mê, lòng kiên trì và sự tận tâm trong công việc mình làm. Có niềm đam mê ta sẽ có lòng kiên trì. Có niềm đam mê ta sẽ có sự tận tâm trong công việc mình làm.

Cuối cùng Cha có một câu nói tặng con: "Đừng bao giờ đánh mất những thứ mình đang có. Khi mất đi rồi có cố cũng không thể có lại đâu nhé con yêu".

Cha mẹ luôn cầu mong những gì tốt đẹp nhất mang đến cho con!

Cha của con.




Những kinh nghiệm quý báu cho những ngày đầu tiên đi làm để con tham khảo

Để nhanh chóng hòa nhập với môi trường công việc mới trong những ngày đầu tiên đi làm, những kinh nghiệm quý báu dưới đây sẽ giúp bạn để lại ấn tượng tốt đẹp với cấp trên.

1. Ăn mặc
Ấn tượng trong ngày đầu tiên đi làm đặc biệt quan trọng, vì vậy hãy chú ý phong cách ăn mặc của bạn. Lựa chọn phục trang giúp bạn tăng sự tự tin và chững chạc. Nếu đang trong giai đoạn thử việc hay thực tập, dù công ty không có yêu cầu ngắt ngao về trang phục nhưng bạn không nên coi thường vấn đề này. Đừng để cấp trên hay đồng nghiệp nghĩ rằng bạn còn đang là một nhân viên thử việc, thông qua phong cách ăn mặc để bạn có được sự tôn trọng từ họ.
Thời trang sinh viên không còn phù hợp với văn hoá công sở. Đã đến lúc bạn loại bỏ những chiếc quần jean và những chiếc áo phông khoẻ khoắn trong tủ quần áo của bạn. Thay vào đó là những bộ quần áo công sở, tạo cho bạn một hình ảnh chuyên nghiệp và năng động. Hãy bắt đầu bằng một vài hãng thời trang công sở chất lượng cao, và sau đó bổ sung dần dần “bộ sưu tập” thời trang công cở của bạn.

2. Cố gắng đi làm sớm và đừng chăm chăm nhìn đồng hồ chờ hết giờ.
Dù công việc không đòi hỏi bạn phải đi sớm về muộn nhưng cũng không nên quá tùy tiện!Hãy luôn nhớ rằng, mọi hành động trong văn phòng đều không thoát khỏi con mắt của cấp trên. Mỗi ngày đến sớm hơn vài phút giúp sếp hiểu rằng bạn rất coi trọng công việc hiện tại.
Với người mới bắt đầu công việc, do chưa thích hợp với thời gian và nhịp độ công việc thường có tâm trạng ngong chóng tan ca. Người vội vã rời công ty khi hết giờ làm có thể khiến sếp hoài nghi về nhiệt tình với công việc và khả năng từ bỏ công việc khi có cơ hội. Hãy nhớ rằng sự nhiệt tình với công việc trong những ngày đầu tiên đi làm là đặc biệt quan trọng, nó giúp bạn để lại ấn tượng sâu sắc với sếp!

3. Từ bỏ những thói quen thiếu chuyên nghiệp
Thói quen nhai kẹo cao su được coi là không chuyên nghiệp và hấp dẫn khi bạn tiếp xúc với khách hàng hoặc tham dự một cuộc họp. Nếu bạn có có một vài thói quen thiếu chuyên nghiệp như sờ vào mũi, vuốt tóc hoặc gõ bút chì, thì hãy cố gắng sửa nếu bạn muốn mình chuyên nghiệp hơn.

4. Làm việc dứt khoát kiên quyết
Khi mới làm việc, nhiều người do lo sợ làm sai việc hoặc làm không tốt nên không dám gánh vác công việc, đưa ra ý kiến, làm việc dè chừng. Khi đối diện với công việc bắt buộc, thể hiện sự do dự thiếu quyết đoán và chờ đợi sự chỉ đạo từ cấp trên, điều này chỉ khiến bạn gặp khó khăn hơn trong công việc!

5. Đặt nhiều câu hỏi
Đừng giấu dốt! Các nhà tuyển dụng cho biết không hỏi chính là một trong những sai lầm lớn nhất của những sinh viên mới ra trường trong những ngày đầu làm việc. Bất cứ khi nào bạn không rõ vấn đề gì, dù là mã đồng phục của công ty, bạn cũng nên hỏi để tránh những sai lầm đáng tiếc.

6. Sẵn sàng pha cà phê
Mặc dù, việc này không nằm trong danh sách mô tả công việc bạn phải làm, bạn cũng nên học và làm việc này một cách thường xuyên. Đây có thể được coi là phương pháp đầu tiên để nói chuyện và kết thân với những đồng nghiệp mới. Thực tế cho thấy phương pháp này rất hiệu quả.

7. Bình tĩnh trước mọi tình huống
Để có được sự tin tưởng và tín nhiệm từ cấp trên, bạn cần thể hiện sự bình tĩnh trước mọi tình huống công việc. Bởi sếp và khách hàng đều là những người từng trải, họ khá hài lòng với người biết cách giải quyết các vấn đề một các hợp tình hợp lý.

8. Nhanh chóng nắm bắt mọi vấn đề
Cố gắng tìm hiểu và nắm bắt mọi vấn đề trong công ty sau vài ngày đầu tiên đi làm, như: cơ cấu tổ chức, chức năng, phương thức kinh doanh, mục tiêu công việc… Điều này cho thấy bạn đã tiếp thu văn hóa của công ty. Hòa nhập vào môi trường làm việc chung sẽ rất có ích cho sự nghiệp sau này của bạn!

9. Làm việc tích cực chủ động
Khi được cấp trên giao nhiệm vụ, nếu tự tin hoàn thành chúng hãy lập tức hành động và thực hiện trong thời gian nhanh nhất sẽ giúp bạn ghi điểm trong mắt sếp, điều mà tiền bạc cũng không thể mua được! Trong quá trình làm việc, không nên chỉ biết chờ đợi, nghi hoặc hão huyền. Đừng mong công việc đều có thể tiến hành theo kế hoạch sẵn có của bạn. Đề phòng trước với mọi tình huống sai sót có thể xảy ra.

10. Không buôn chuyện khi làm việc
Là nhân viên mới bạn cần tập trung cao độ cho công việc, bỏ qua các vấn đề riêng tư, dành nhiều thời gian phối hợp và quan sát đồng nghiệp làm việc. Việc buôn bán khi làm việc không những làm giảm tiến độ công việc mà còn ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của đồng nghiệp và sự chỉ trích từ cấp trên. Giai đoạn này hết sức quan trọng để bạn xây dựng hình tượng người nhân viên chuyên nghiệp và tạo tiền đề cho sự phát triển của sự nghiệp!

11. Tránh tranh luận với cấp trên
Nảy sinh ý kiến trái chiều trong xử lý công việc là điều khó tránh, nhưng tuyệt đối không tranh luận với cấp trên, nguyên tắc bất thành văn này quyết định đến sự tồn tại với một người nhân viên mới như bạn. Nếu có xung đột, mâu thuẫn hãy tự tìm hiểu cẩn thận dành khi có cơ hội làm rõ vấn đề, quan trọng hơn đặt mình vào vị trí của cấp trên để giải quyết vấn đề, rất có thể bạn sẽ thay đổi phương thức tư duy bản thân. Lâu dài, sếp sẽ nhìn thấy sự trưởng thành và cùng bạn theo đuổi mục tiêu chung!

12. Học tập nghiêm túc kiến thức nghề nghiệp
Mỗi người cấp trên đều mong muốn nhân viên hiểu và nắm bắt nghiệp vụ một cách thuần thục giúp công việc hoàn thành tốt hơn. Kiến thức thực tiễn hoàn toàn khác biệt với điều bạn được học trong ghế nhà trường. Nếu sếp thấy bạn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ khó khăn hơn và phản ứng nhanh nhạy trước kỹ năng mới, thì đó chính là cơ hội thành công dành cho bạn!

13. Ngày nào cũng như ngày đầu tiên bạn đi làm
Trong những ngày đầu tiên đi làm, bạn rất nhiệt tình, rất yêu thích công việc, thân thiện và háo hức những thử thách mới. Tuy nhiên, không sớm thì muộn cảm giác này cũng nhạt phai. Điều này rất bình thường, dễ hiểu. Nhưng đừng bao giờ quên bạn đã vất vả và khó khăn như thể nào để nhận được công việc này. Vì vậy, hãy luôn cố gắng thể hiện một thái độ làm việc nghiêm túc và nhiệt tình.

Chúc con thành công!

Bác Tư luôn tin tưởng con!

Bài viết cho cháu tôi Trần Trung Nhân, được đăng trên Báo Tuổi trẻ ngày 25 tháng 5 năm 2008


Vị Thanh, ngày 30 tháng 5 năm 2008

Trung Nhân con! Bác Tư định nói chuyện với con rất nhiều, nhưng chưa có thời gian. Bác Tư rất thương con và Trung Nghĩa.

Mẹ con đã mất, các con không còn có được sự nâng niu, chăm sóc của mẹ hiền. Cha con một mình “gà trống nuôi con” vừa vất vả lao động kiếm tiền vừa lo cho gia đình vừa lo cho các con ăn học. Trung Nghĩa em con còn quá nhỏ, quá ngây thơ.

Bà nội do tuổi đã cao, không còn khỏe để chăm sóc cho các con. Các cô, các chú rất thương các con, muốn bù đắp phần nào sự thiếu hụt tình cảm cho hai con, nhưng ở xa nên cũng khó có điều kiện để chăm sóc, dạy dỗ các con. Hoàn cảnh của con thật đáng thương!

Năm nay, con đã học lớp 6, chưa phải đã trưởng thành nhưng cũng không còn nhỏ. Con đã có thể nhận biết được việc gì nên và không nên làm để mẹ con an lòng nơi chín suối, không phụ lòng bà nội, để cha con an tâm làm việc, để làm tấm gương tốt cho Trung Nghĩa - em con.

Con có biết ý nghĩa tên của con và em con không? Mẹ con đặt tên cho hai con Nhân - Nghĩa là có ý muốn hai con sống hiếu, thảo, có tình, có nghĩa với ông, bà, cha, mẹ. Cho nên con phải có nghĩa vụ quan tâm chăm sóc, nghe lời dạy dỗ của bà nội, của cha con và phải có trách nhiệm dạy dỗ em con.

Muốn có công ăn, việc làm sau này, ngay từ bây giờ, con phải lo học tập, học thật giỏi để còn thi vào đại học. Có nghề nghiệp mới tìm được việc làm.

Vui chơi, giải trí, lên mạng internet cũng cần thiết nhưng phải lành mạnh và đừng để ảnh hưởng đến thời gian học tập. Nên dành thời gian thể dục thể thao rèn luyện sức khỏe.

Trung Nhân con!

Dù mẹ con không còn nữa, không thể trực tiếp chăm sóc, dạy dỗ cho các con nhưng bác Tư nghĩ rằng mẹ luôn ở bên con và dõi theo từng bước chân của con, mẹ luôn mong các con vui vẻ, hạnh phúc và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.

Thương cha, nhớ mẹ, bác Tư mong con hãy cố gắng xứng đáng là người con hiếu thảo, chăm, ngoan, học giỏi để mẹ con yên lòng!

Bác Tư luôn tin tưởng ở con!

Bác Tư của con.

Phó Chủ tịch tỉnh đi xe đạp


TRẦN HIỆP THỦY
*Bài tham gia Báo Xuân Hậu Giang năm 2012:

“Ngày xưa là Chánh Văn phòng - Ngày nay Chủ nhiệm đặt vòng tránh thai” - có dạo tôi hay chào gọi anh theo kiểu “Bút Tre” cải biên đó. Ở tỉnh Cần Thơ (cũ), anh từng là Chánh Văn phòng UBND tỉnh nhảy sang làm Chủ nhiệm Ủy ban Dân số - Kế hoạch hóa gia đình, rồi về tỉnh mới Hậu Giang giữ nhiều trọng trách, làm Giám đốc Sở Kế hoạch - Đầu tư rồi nhận nhiệm vụ Phó Chủ tịch UBND tỉnh. Hết phụ trách lĩnh vực công – nông nghiệp, giải phóng mặt bằng nóng bỏng một thời, cả lĩnh vực công nghệ thông tin nhiều thách thức, rồi sang lĩnh vực văn hóa – xã hội bộn bề công việc. Ở đâu, làm gì anh cũng cần mẫn, không ồn ào, nhưng đều tạo dấu ấn. Anh em trìu mến gọi anh là “Tư Lập” (Trần Thành Lập), còn tôi và số bạn bè thân quen thì gọi “Tư xe đạp”.

Người không ồn ào
Có mặt tại tỉnh Hậu Giang ngay từ những ngày đầu thành lập, anh Tư xe đạp cùng mọi người sẻ chia cảnh “ở nhà tạm, ngủ giường xếp, ăn cơm bếp” suốt một thời gian dài. Với nhiệm vụ Trưởng ban Chỉ đạo phát triển công nghệ thông tin, anh xông vô “3 điểm yếu” căn bản của tin học hóa quản lý nhà nước: Cơ sở hạ tầng mạng, phần mềm ứng dụng và trình độ cán bộ, công chức.

Được lãnh đạo tỉnh ủng hộ, anh em đồng lòng, trung ương quan tâm, nhờ cách làm sáng tạo mà chỉ trong vài năm, Hậu Giang nổi lên như một hiện tượng của vùng ĐBSCL: Văn phòng UBND tỉnh là nơi được công nhận ứng dụng “ISO hành chính” gắn với “tin học hóa” sớm nhất và nhờ hiệu quả thực chất đã nhanh chóng nhân rộng ra các sở, ngành, cấp huyện, cấp xã. Hầu hết văn bản ở “tỉnh thứ 13” này của Tây Nam Bộ đều được trao đổi qua mạng từ rất sớm; website của UBND tỉnh (www.haugiang.gov.vn) cũng được Bộ Thông tin và Truyền thông xếp hạng là một trong những trang tin điện tử tốt nhất.

Nhiều cán bộ, công chức Hậu Giang vẫn chưa quên những ngày đầu lọng cọng gõ bàn phím máy tính, rồi chỉ sau vài tháng tham gia chiến dịch “xóa dốt tin học” do anh Trần Thành Lập phát động, họ đã sử dụng thành thạo Internet, phần mềm quản lý hành chính như thế nào.

Có những chuyện “tin học hóa” bây giờ là bình thường, nhưng cách nay 2 thập niên là “rất mới mẻ”. Thời ấy, dưới sự chỉ đạo “mềm mỏng và quyết liệt” của anh Tư xe đạp, Văn phòng UBND tỉnh Cần Thơ (cũ) là một “điểm sáng” ứng dụng công nghệ thông tin trong hệ thống văn phòng cả nước. Có lẽ vì vậy mà đã góp phần “truyền lửa” cho người về tỉnh mới, với cách làm sáng tạo của Tư xe đạp và anh em, đã nhanh chóng tạo ra “hiện tượng” mới trong tin học hóa quản lý hành chính nhà nước của một Hậu Giang sinh sau, đẻ muộn, còn nhiều khó khăn.

Dấu ấn của anh “Tư xe đạp” còn để lại trong công tác giải phóng mặt bằng ở Hậu Giang cũng rất sâu đậm. Với tư cách là “tư lệnh” trên “mặt trận nóng bỏng”, anh trực tiếp xuống dân, lắng nghe – đối thoại. Nhiều dự án lớn trên địa bàn tỉnh được triển khai với tốc độ giải phóng mặt bằng nhanh kỷ lục. Nhiểu năm liên tiếp, Hậu Giang gần như không phát sinh điểm nóng khiếu kiện đông người, vượt cấp về giải phóng mặt bằng. Đây chính là kết quả của một cuộc vận động lớn, là cả một nghệ thuật “nghe dân nói, nói dân nghe, dân hiểu; làm dân tin, dân hưởng ứng”. Cũng từ năm 2004 đến nay, Hậu Giang luôn duy trì tốt “Chiến dịch giao thông thủy lợi”. Đã có hàng ngàn tỉ đồng được đầu tư mà vốn dân đóng góp chiếm hơn 80%. Cách thức phát động và ”treo thưởng” của tỉnh này cũng đầy sáng tạo. Các giải thưởng cho chiến dịch hàng năm trị giá từ 5-10 tỉ đồng, nhưng tiền thưởng không bị tiêu xài mà chảy vào công trình của những nơi làm tốt. Đó cũng là cách anh “Tư xe đạp” treo giải thưởng bằng “bộ máy vi tính” cho cơ quan có CBCC đạt giải trong các cuộc thi tin học. Kết quả là, kiến thức CNTT của cán bộ được nâng lên mà tỉnh cũng chẳng tốn kém kinh phí khen thưởng vì đằng nào cũng phải đầu tư trang bị máy tính cho anh em.

Xe đạp và đời thường
Ở đời, mỗi người đều phải đóng nhiều vai nên không phải dễ “làm tròn vai”. Quen biết anh Tư xe đạp nhiều năm, từng là cán bộ dưới quyền, là em út, rồi bạn bè “cà phê”, tôi cảm nhận được rằng anh đóng nhiều vai nhưng không hề “diễn”, mà rất thật, thật như chuyện anh… đi xe đạp.

Những ngày cuối tuần, ngoài giờ hành chính, sau khi cởi bỏ chiếc áo công chức trở về với gia đình, người thân, bạn bè, anh thực sự hòa mình với họ. Những lúc rãnh rỗi, người ta vẫn thấy anh đạp xe rong ruỗi trên đường hay ngồi mấy quán cà phê bụi, lân la với mấy tay thợ sửa xe đạp hè phố ... Bình dân đến mức “bị phê bình”. Nhưng anh cứ cười trừ, bởi Phó chủ tịch tỉnh đi xe đạp không phải để “làm dáng” mà thực sự là niềm đam mê.
Mấy chiếc xe đạp mà anh tìm kiếm, nài nỉ mua lại cho bằng được có “niên đại” từ thời Pháp thuộc hoặc những năm 1950, chắc là của những công chức xưa hay của thầy ký, thầy giáo nào đó. Có chiếc còn nguyên “facture” (hóa đơn mua hàng) với “con niêm” của Nha thuế vụ xưa được anh nâng niu như báu vật. Xe đạp và đời thường. Chơi xe đạp cổ, nhưng anh vẫn luôn tự làm mới mình. Thật xứng danh “anh Tư xe đạp”!






"Chú ơi, cái chân chống!"

Cái chân chống là một chi tiết nhỏ của chiếc xe gắn máy. Việc quên gạt chân chống xe cũng là chuyện nhỏ nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tai họa không ngờ. Nhiều tai nạn đã xảy ra trên đường phố cũng chỉ vì cái chi tiết nhỏ ấy.

Một sáng đầu tuần, tôi có việc phải đi đến cơ quan Bảo hiểm, xe tôi chạy không nhanh, khi đến ngã ba đường Trương Định, nhìn qua kính chiếu hậu, tôi thấy một em học sinh, lưng đeo ba lô, vai quàng khăn đỏ, cố đạp xe nhanh hơn, khi hai xe chạy song song, em lịch sự nhắc tôi: "Chú ơi, cái chân chống!".


Như một phản xạ tự nhiên, tôi đáp lại: "Cảm ơn cháu nhiều!" Em nhìn tôi và mỉm cười thật tươi, rồi đạp xe qua đường Ngô Quyền. Tôi nhìn theo em khuất dần sau cổng trường Đoàn Thị Điểm.

Trong mắt tôi, hình ảnh một cậu học trò cao to, khỏe mạnh, với chiếc khăn quàng, đỏ thắm trên vai, có giọng nói truyền cảm, một nụ cười thân thiện. Có lẽ lâu lắm rồi tôi mới thấy một nụ cười dễ thương đến thế.

Từ một lời nhắc nhở chân thành đó, tôi tin rằng, em là người con ngoan của cha mẹ, một cậu học trò giỏi của trường, một công dân tốt của xã hội. Tôi thầm mong cho em luôn khỏe mạnh, học thật giỏi, sau này có việc làm tốt, thu nhập ổn định, làm giàu cho bản thân và gia đình, giúp ít cho xã hội.

"Chú ơi, cái chân chống!" một giọng nói ấm áp, dễ thương, một sự quan tâm hồn nhiên, vô tư, dù nhỏ thôi nhưng đã mang lại niềm vui và cả sự an toàn đến cho tôi. Đó là đạo đức, là lương tâm, là trách nhiệm xã hội, rất có ý nghĩa nhân văn trong cuộc sống.

Mỗi ngày, hãy cố gắng mở lòng và tiếp nhận cuộc sống bằng một trái tim nồng ấm hơn, một sự giúp đỡ vô tư, một lời nhắc nhở chân thành, một nụ cười sẻ chia. Đó là điều quý giá nhất mà chúng ta chỉ có thể nhận được từ cuộc sống quanh ta.

Cuộc sống sẽ ấm áp hơn, tốt đẹp hơn, dễ thương hơn nếu chúng ta gặp được nhiều em học sinh với chiếc khăn quàng đỏ, có giọng nói dễ thương "Chú ơi, cái chân chống!"


Trần Thành Lập
Cần Thơ, ngày 29 tháng 10 năm 2014

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Tiếng "cảm ơn", lời "xin lỗi”- bài học đầu tiên



Có những "chuyện lớn" mà không quan trọng, nhưng có những "chuyện nhỏ" mà không hề nhỏ và rất quan trọng!

Ông bà ta nói: "Học ăn, học nói, học gói, học mở". Những "chuyện nhỏ" vậy mà còn phải học!

Và đã từ lâu tiếng "cảm ơn", lời "xin lỗi” đã trở thành thói quen ứng xử và là bài học đầu tiên mà tôi học được trong gia đình.


Tôi nhớ, ngay từ lúc còn nhỏ, má tôi là người dạy con rất nghiêm khắc. Mỗi lần nhận một chút quà bánh từ bất kỳ ai, tôi đều phải khoanh tay và nói lời "cảm ơn". Tôi cũng thường hay bị má đánh đòn vì tội ham chơi và tôi phải "xin lỗi" má vì cái tội ấy.

Tiếng "cảm ơn" thốt ra làm người nói và người nghe thân thiện hơn, vui vẻ hơn và lời "xin lỗi" chân tình làm cho người ta lịch sự hơn, cao thượng hơn. Đó là chuẩn mực đạo đức cơ bản trong cuộc sống của mỗi người.

Sáu năm du học, nhiều chuyến công du, ấn tượng và bài học đầu tiên của tôi không phải là bài học về công nghệ hiện đại hay những bài học với những từ ngữ, học thuật cao siêu về "thế giới đại đồng" mà là bài học "Cảm ơn" và "Xin lỗi". Đó là hai từ tôi được nghe nhiều nhất ở trường, ở ký túc xá, trên đường phố, trên tàu điện ngầm, trong siêu thị hay bất cứ nơi đâu.


"Cảm ơn" và "xin lỗi"- bài học về phép lịch sự đầu tiên của mỗi người dường như đang bị nhiều người lãng quên. Tiếng "cảm ơn" lời "xin lỗi" đang thưa dần...

Trong đời sống, dần dần có một bộ phận không nhỏ từ học sinh, sinh viên đến cán bộ, công chức, từ trẻ em đến người lớn đã rất ít quan tâm và rất ít sử dụng đến hai cặp từ "cảm ơn" và "xin lỗi".

Ai đã không biết nói lời "cảm ơn" và "xin lỗi" vì những điều nhỏ nhất thì không momg làm được những điều vĩ đại!

Hãy biết nói lời "cảm ơn" và "xin lỗi" đúng lúc và khi cần con nhé!

Viết cho con
Trần Thành Lập

Cần Thơ, ngày 28 tháng 10 năm 2014

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

Hút thuốc lá-thói quen không tốt cho sức khỏe!

Hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe! Ai cũng biết. Nhưng từ bỏ thói quen hút thuốc thì không phải ai cũng làm được. Thậm chí, nhiều người còn không biết thế nào là vi phạm Luật Phòng, chống tác hại của thuốc lá.

Cách đây không lâu, tôi có dịp đi công tác nước ngoài. Khi mọi người đã lên xe, nhưng tài xế chưa cho xe chạy, mà vẫn đậu một chỗ và mở hết tất cả các quạt thông gió. Đến gần 20 phút sau, người phiên dịch thông báo rằng vì trên xe còn có khói thuốc lá. Lỗi vi phạm này có thể bị phạt đến 1000 euro (tương đương 1575 USD). Thì ra, có một anh trong đoàn khi đã lên xe còn cố rít thêm mấy hơi thuốc và vô tư nhả khói trên xe.

Ở một hội nghị tổng kết cuối năm, mọi người đang thảo luận, bổng có một chị đứng lên đi về. Sau đó, lãnh đạo yêu cầu Chánh Văn phòng cho làm giải trình vì không nghiêm túc khi dự hội nghị. Thì ra chị không chịu được khói thuốc của người chủ trì trong phòng họp vì chị đang mang thai.

Cũng cách đây hơn hai năm, gia đình tôi cùng đi ăn sáng. Thói quen, ăn xong, tôi vô tư hút thuốc. Chờ tôi hút xong, cháu tôi, Ngô Xuân Lộc, mới hơn 4 tuổi đến ôm tôi và hỏi: ông cậu không sợ bệnh sau mà hút thuốc? Tôi xoa đầu cháu tôi! Thương cháu mình và suy nghỉ, tại sao mình hút thuốc mà để ảnh hưởng đến những người chung quanh, trong đó có con cháu của mình.

Kể từ đó, tôi cố gắng từ bỏ thói quen hút thuốc. Và đã hơn 2 năm tôi không hút thuốc lá.

Không hút thuốc lá có thể giúp mình cải thiện được sức khỏe, cũng như không làm ảnh hưỡng đến sức khỏe của người thân trong gia đình và mọi người xung quanh.

Thực tế cho thấy, bỏ thói quen hút thuốc không đơn giản. Tôi suy nghỉ “Việc nhỏ không làm được thì việc lớn không thành công”.

Theo kinh nghiệm của tôi, đã bỏ thuốc mà hút lại thì hút rất nhiều; đã quyết tâm thì dứt khoát, quyết liệt bỏ ngay từ ban đầu. Trong thời gian bỏ thuốc, mỗi lần ăn xong phải đánh răng súc miệng, khi có cảm giác thèm hút thuốc lá thì súc miệng bằng nước chè xanh, nên tránh gần người hút thuốc. Đặc biệt trong bàn nhậu, không thách đố và không ngồi gần người hút thuốc.

Điều quan trọng muốn bỏ thói quen hút thuốc phải quyết tâm rất cao. Quan trọng nhất là vì sức khỏe của mình, con cháu của mình!


Cần Thơ, ngày 27 tháng 10 năm 2014

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

Tôi vẫn còn ray rứt với kết quả cải cách hành chính

Bài trả lời phỏng vấn của phóng viên Báo Hậu Giang ngày 04/09/2014


Khi còn đương chức, ông Trần Thành Lập, nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh, hay nhắc cán bộ hãy luôn cười lúc tiếp dân, gặp gỡ doanh nghiệp. Là người tâm huyết với công tác cải cách hành chính (CCHC), ông Trần Thành Lập chủ trương phải cải cách từ những điều nhỏ và giản đơn như thế. Vừa qua, khi về lại Hậu Giang tham dự Kỳ họp HĐND tỉnh lần thứ 9 (kỳ họp bất thường), ông Trần Thành Lập đã dành cho phóng viên Báo Hậu Giang cuộc trao đổi chân tình. Ông cho biết:

- Tôi xin miễn nhiệm từ tháng 7-2014, từ thời điểm đó đến nay, tôi thật sự trở thành người của gia đình. Giống bao nhiêu người khác thôi, lúc rảnh thì vui cùng con cháu, gặp gỡ thân hữu, bạn bè. Tính ra trong 60 năm cuộc đời, tôi đã hơn 40 năm tham gia cách mạng, trên 10 năm gắn bó với Hậu Giang. Về làm dân, tôi có điều kiện để chăm lo cho gia đình, làm một công dân tốt, tham gia các hoạt động ở địa phương, các câu lạc bộ, các tổ chức xã hội, từ thiện ở TP.Cần Thơ. Với tôi, giờ đây quan trọng là phải nuôi dạy con cháu thành người có ích, phát huy truyền thống cách mạng của gia đình, xứng đáng là người ông, người cha mẫu mực.

Thưa ông, nhiều cán bộ lãnh đạo sau khi về hưu thường được mời tham gia các tổ chức vì cộng đồng hoặc các hội đặc thù nào đó, nếu được mời, ông có tham gia ?

- Muốn tham gia tổ chức nào đó thì phải xem lại sức khỏe, điều kiện thực tế của mình, và cần một cái duyên nữa. Nếu đến một lúc nào đó, những điều kiện tôi nói đến với mình thì tôi cũng sẵn sàng tham gia, không phân vân gì.

Trước đây, trong những cuộc họp khi còn đương chức, ông hay bày tỏ sự phân vân khi là “thủ lĩnh” của quá nhiều Ban chỉ đạo, ông muốn nói gì về điều này, thưa ông ?

- Trước đây, tôi được báo cáo là làm Trưởng Ban chỉ đạo (BCĐ) hơn 100 BCĐ. Sau đó, tôi trực tiếp rà soát và giảm lại còn hơn 70 BCĐ. Tuy nhiên, theo ý kiến của riêng mình, tôi thấy trong hơn 70 BCĐ đó, cần thiết chỉ khoảng 50%. Công việc thì lúc nào cũng cần, nhưng vì quá nhiều, nên sinh ra sự chồng lấn trong công tác. Nếu chúng ta biết sắp xếp, sẽ giảm được rất nhiều BCĐ. Từ chỗ giảm BCĐ sẽ giảm được các cuộc họp, giảm thời gian, giảm công sức, giảm kinh phí cho Nhà nước... Tôi mong muốn giảm càng nhiều BCĐ càng tốt, điều này sẽ giúp các BCĐ còn lại hoạt động hiệu quả và có hiệu lực hơn.

Ông được khen là người thổi làn gió mới cho hoạt động CCHC ở tỉnh Hậu Giang, ông đã thật sự hài lòng với kết quả CCHC thời gian qua chưa ?

- Tôi không dám nhận mình là người thổi làn gió mới vào hoạt động CCHC của tỉnh. Với CCHC và ứng dụng công nghệ thông tin (CNTT) vào quản lý nhà nước, tôi rất quyết tâm và tâm huyết. Tôi luôn muốn làm sao để công tác CCHC tốt hơn, qua đó phục vụ doanh nghiệp và nhân dân hiệu quả, giảm được phiền hà, tiêu cực, từng bước thực hiện chính quyền điện tử ở địa phương, đỡ chi phí không cần thiết. Dù đạt được những thành công nhất định, nhưng tôi thấy vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu, mong mỏi của người dân, doanh nghiệp. Tôi vẫn còn ray rứt nhất định, nhưng tôi tin tưởng lãnh đạo của tỉnh và các địa phương, nhất là lực lượng cán bộ trẻ sẽ tiếp tục làm tốt điều này, đưa tiến trình CCHC, ứng dụng CNTT thành công hơn nữa.

Ông có điều gì muốn chia sẻ với người kế nhiệm của mình vừa được HĐND tỉnh bầu trong kỳ họp bất thường vừa qua ?

- Tôi đã từng công tác và làm việc với đồng chí Đồng Văn Thanh, tân Phó Chủ tịch UBND tỉnh. Đồng chí Thanh đã trải qua nhiều nhiệm vụ quan trọng của cấp ủy, chính quyền các cấp, với năng lực của đồng chí, tôi tin đồng chí Thanh sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.

Thưa ông, Hậu Giang thời gian tới nên chú ý điều gì để có thể phát triển hơn ?

- Đối với Hậu Giang, hơn 10 năm qua cho thấy sự phát triển vượt bậc. Điều chúng ta tâm đắc nhất là tỉnh đã chọn được những khâu đột phá cho sự phát triển của một tỉnh thuần nông. Ngay từ những năm đầu chia tách, chúng ta đã xây dựng được các khâu đột phá hiệu quả và thiết thực. UBND tỉnh cũng đã đề ra 4 chương trình đột phá liên quan đến xây dựng cơ sở kết cấu hạ tầng, phát triển nông nghiệp-nông thôn, CCHC, phát triển nguồn nhân lực. Qua thời gian thực hiện, các chương trình này đã chứng tỏ hiệu quả và sự cần thiết của nó.

Tôi nghĩ rằng, trong thời gian tới, cần giữ và tiếp tục thực hiện các chương trình đột phá này, đồng thời đẩy mạnh phát triển nông nghiệp một cách bền vững hơn.

“Cứ gọi tôi là Tư Lập”: Tôi là người Nam bộ, khi đi làm việc công hay tư, theo thói quen đặc trưng của vùng miền, mọi người hay gọi tôi là Tư Lập. Tôi cũng thích cách gọi này. “Quan nhất thời, dân vạn đại” mà, bởi vậy hãy cứ gọi tôi là Tư Lập cho gần gũi…


Xin được cảm ơn ông !

H.NGUYÊN thực hiện

Chuyện về hưu



Tôi làm đơn xin từ chức để về hưu từ ngày 25 tháng 7 năm 2014. Đến ngày 18 tháng 9 năm 2014 Thủ tướng Chính phủ đã quyết định phê chuẩn việc miễn nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch UBND tỉnh, nhiệm kỳ 2011 - 2016 đối với tôi để nghỉ hưu theo quy định.

Từ đó đến nay, tôi thật sự trở thành người của gia đình. Giống bao nhiêu người khác, lúc rảnh thì vui cùng con cháu, gặp gỡ anh em, bạn bè.

Tính ra trong 59 năm cuộc đời, tôi đã gần 44 năm tham gia cách mạng, trên 10 năm gắn bó với Hậu Giang.

Về làm dân, tôi có điều kiện để chăm lo cho gia đình, làm một công dân tốt, tham gia các hoạt động xã hội ở địa phương.

Với tôi, giờ đây quan trọng là phải nuôi dạy con cháu thành người có ích, phát huy truyền thống của gia đình, xứng đáng là người ông, người cha mẫu mực.

Dù là cán bộ hay công chức, thầy giáo hay bác sĩ, công nhân hay nông dân, đã là người lao động trước sau gì thì cũng về hưu. Dù là cán bộ lãnh đạo, quản lý cấp cao hay người lao công rồi cũng trở về với cuộc sống dân thường. Đó là điều hết sức tự nhiên, là bình thường, là quy luật và là qui định của Pháp luật.

Về hưu, đây là một giai đoạn mới khá quan trọng trong cuộc đời của mỗi người. Về với gia đình, về "làm dân", bỏ lại sau lưng tất cả những thói quen của một công chức để bước vào một nề nếp sinh hoạt hoàn toàn mới- làm người "vạn đại"

Với tôi, gần 44 năm làm việc nước là quá đủ. Tôi không thích bon chen, chạy chọt chức quyền, tôi không chạy sửa lại khai sinh để được kéo dài thời gian tại vị. Bạn tôi, có đứa chúc mừng tôi "hạ cánh an toàn", tôi cãi: Tôi có bay bao giờ đâu mà hạ cánh? Tôi thực sự VỀ HƯU!

Hôm nay, ngày 25 tháng 10 là ngày sinh nhật lần thứ 59 của tôi (tôi tuổi Ất Mùi), cũng đồng nghĩa với năm mươi chín mùa Xuân đã đi qua, cũng là lúc tôi chính thức từ giã "chính trường" để về với gia đình,về với cái nôi thân yêu, cái tổ ấm chở che, nuôi dưỡng tôi suốt cả cuộc đời, về để nghỉ ngơi, để thở cái hơi ấm của tình thương yêu, để sống vui, sống khỏe, sống hạnh phúc bên gia đình trong những ngày còn lại của một đời người.

Tôi đã chuẩn bị rất kỹ, rất chu đáo cho hành trang của mình “Ngày về hưu”. Tôi đã đọc và tìm hiểu rất nhiều về tâm lý, về sinh hoạt, về sức khỏe, về hoạt động xã hội của những người đi trước để tìm cho mình một hướng đi phù hợp với điều kiện và hoàn cảnh.

Tôi đã nghiên cứu và lập trang blog "Chuyện nhỏ cho con" với tên miền: chuyennhochocon.blogspot.com.

Đây là trang ghi chép những chuyện nhỏ trong cuộc sống hàng ngày (Vì lâu rồi, tôi chỉ lo làm việc nước), là nơi lưu trữ những kỷ niệm vui, buồn mà mình đã từng trải qua trong cuộc sống và để tiếp tục điều chỉnh, bổ sung, khắc sâu hơn những chuẩn mực, hành vi, đạo đức cần thiết cho bản thân và cho con cháu sau này.

Từ trang chuyennhochocon.blogspot.com, tôi sẽ thu thập thêm thật nhiều những thông tin hữu ích cho con người, để chúng ta luôn học hỏi và hoàn thiện hơn trong cuộc sống.

Cuộc sống, có nhiều chuyện, dù là chuyện nhỏ, muốn nói với con, với cháu nhưng, không phải chuyện nào cũng có thể nói bằng lời. Thế nên, Chuyện nhỏ cho con vẫn còn lưu lại những trang ghi chép để chia sẻ cùng con, cùng cháu sau này. Nếu nhờ đó mà có thể giúp cho con, cho cháu có thêm kiến thức từ thực tiễn cuộc sống mà lớn khôn, và sống tốt với mọi người thì đây cũng là một niềm vui và hạnh phúc cho bản thân.

Từ nhũng chuyện nhỏ, mà ở đó tôi cảm thấy lòng mình vui hơn, với đam mê, say đắm, mà lắm lúc quên đi cả dòng thời gian đang trôi theo năm tháng. Còn gì thích thú cho bằng!

Vâng, hãy ghi nhớ nhũng điều làm ta hạnh phúc!

Hãy ý thức từ chuyện nhỏ, để chúng ta luôn sống tốt hơn!

Tôi không phải suy nghĩ nhiều đến cuộc sống của mình sẽ như thế nào khi về hưu? Và thực sự tự tin mà nói rằng, đó sẽ là những năm tháng thật sự an nhàn và tự do làm mọi điều mình thích....

Người ta thường nói: Cơ thể con người là một cổ máy sinh học vô cùng tinh vi và phức tạp, "đời sống tâm hồn lại nặng gấp triệu lần thể xác của họ". Trong suốt 59 năm, cổ máy sinh học của tôi hoạt động liên tục, thì chuyện hao mòn, trục trặc là điều khó tránh.

Nên cần phải thường xuyên bảo dưỡng, chăm sóc hợp lý để cổ máy sinh học sẽ khỏe lâu hơn, bền chắc hơn, làm cho đầu óc giữ được minh mẫn để giúp ích được gia đình, con cháu và cho xã hội.


Đã thành thói quen, tôi vẫn duy trì luyện tập thể dục, đi bộ ít nhất 45 phút mỗi ngày. Tôi vẫn chọn xe đạp vừa làm phương tiện đi lại vừa hoạt động thể thao. Tôi không hút thuốc lá. Đặc biệt, từ ngày về hưu, ít khách khứa tiệc tùng, ít rượu chè, ít họp hội, không bị áp lực từ công việc nên tinh thần lạc quan hơn, ít đau lưng hơn, sức khỏe được cải thiện tốt hơn.

Có sự trùng hợp ngẫu nhiên, bà xã tôi và tôi về hưu cùng một thời điểm, nên giờ đây chúng tôi thực sự có nhiều thời gian dành cho nhau hơn, cảm thông nhiều hơn, có những mối quan tâm chung, có những niềm vui chung, cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Lắm lúc sự khác biệt cũng biến mất, tính bồng bột cũng không còn, lòng ghen tuôn lùi về dĩ vãng để nhường bước cho tình nghĩa, cho những giây phút quan tâm lẫn nhau.

Đêm đêm, vẫn mong được nghe trái tim của người bạn đời luôn ấm áp, luôn tươi vui, luôn đậm nồng tình người để yêu thương nhau, để chia sẻ cho nhau những vui buồn trong cuộc sống gia đình, để xóa bỏ hết giận hờn của ngày nào, và để nói với nhau những lời trìu mến, thiết tha.

Ngày về hưu của chúng tôi cũng là thời điểm các con tôi trưởng thành. Đứa thì đã lập gia đình, con và dâu - cả hai đều học hành tử tế, có công ăn, việc làm ổn định, thu nhập khá, không phải nhận trợ cấp từ cha mẹ; đứa thì ngoan, không đua đòi, chăm chỉ học hành, thi cử đỗ đạt là niềm vui lớn của gia đình tôi. Đặc biệt, là chúng tôi đã có cháu nội bụ bẫm, khỏe mạnh mà thêm vui cửa, vui nhà.

Ngày về hưu, được gần gũi, chăm sóc cháu của mình thì thật là hạnh phúc. Thương cháu mình lắm!

Hạnh phúc hơn, chúng tôi còn có một gia đình, đại gia đình. Ở đây có anh, có chị, các em, các cháu (Ba má tôi đã mất rồi). Đây vừa là cái nôi, vừa là mái ấm, vừa là trường học cho mọi thành viên trong đại gia đình.

Theo lối sinh hoạt đã thành thông lệ, thành truyền thống của gia đình tôi. Mỗi tuần gặp gỡ nhau vào thứ bảy và chủ nhật, vừa ăn uống vui vẻ, vừa chia sẻ niềm vui, nổi buồn vừa động viên con cháu học tập và rèn luyện nhân cách. Đây là truyền thống của gia đình tôi!

Ngay từ khi còn nhỏ, những người con trong gia đình đã được ba má tôi dạy dỗ rằng: anh chị em trong gia đình phải biết thương yêu, giúp nhau trong cuộc sống, giáo dục chúng tôi có thói quen “ăn trông nồi, ngồi trông hướng”, biết lễ giáo quanh mâm cơm…dù là những chuyện nhỏ!

Khi đã về hưu, chắc chắn sẽ có nhiều thay đổi về sinh hoạt, về các mối quan hệ xã hội, về đời sống kinh tế gia đình, nhất là về thu nhập thường xuyên của gia đình. Đúng rồi, thu nhập của chúng tôi đã giảm nhiều so với lúc còn đi làm. Tất nhiên rồi, về hưu rồi mà!

Chính vì thế, chúng tôi cũng phải cân đối lại các nhu cầu chi tiêu trong gia đình, tiết kiệm trong chi tiêu, ưu tiên chi cho chăm sóc sức khỏe và học hành của con, cháu, làm quen dần với tổng thu nhập chỉ có lương hưu. Phải vậy thôi, nhưng trước đó chúng tôi cũng đã có một “Thẻ ATM tiết kiệm” để nhẹ lo, thanh thản, vững tâm hơn trong cuộc sống.

Về hưu mới nhớ lại ngày nào đó còn nô đùa tinh nghịch của tuổi thơ với cánh diều, bắn bi với trốn tìm, chẳng biết chi chuyện đời, chuyện người. Ngày ngày bắt ốc, hái rau, có lần tham ăn đến bội thực! Thường bị má đánh đòn vì tội ham chơi!

Năm 16 tuổi, má đưa tôi vào chiến khu, theo ba tham gia cách mạng. Đội bom, đạp đạn đã làm tôi hết cả tuổi xuân.

Hòa bình trở về, bao nhiêu năm sau, nỗi ám ảnh bởi những gì trải qua trong chiến tranh luôn gây cho tôi những cơn mơ khủng khiếp. Đồng đội, bạn bè, người dân vô tội đã ngả xuống vì đạn bom. Mẹ mất con, vợ mất chồng, con mất cha, tang thương chất chồng!

Chiến tranh là điều khủng khiếp và tàn nhẫn. Người ta sinh ra để mưu cầu hạnh phúc, chứ không phải đánh nhau và làm một cuộc chiến nhiều máu để giành quyền lực! Các dân tộc cần được sống để thương yêu, hợp tác, giúp nhau cùng phát triển trong hòa bình!

Học hành và thi cử cũng lắm bận, nhiều phen, nhưng rồi cũng cố gắng vượt qua được những lần thi thố khó khăn, vất vã bằng tiếng người, ở xứ người, và rồi cũng vượt qua, cập bến bờ của sự thành công trong học tập!

Cuộc đời gắn bó với cái nghề "công chức". Được tuyển dụng, bổ nhiệm vào chức danh nghiên cứu trong cơ quan nhà nước ở địa phương. Được hưởng lương và các khoản phụ cấp từ ngân sách nhà nước, nhưng cũng yên tâm mà nhẫn nại với tháng năm, với nghề. Bằng sự phấn đấu không mệt mõi rồi cũng thành đạt, mà theo lối mô tả của báo cười, là “ăn có người hỏi, nói có người ghi, đi có người chở, ở có người chăm, nằm có người đấm bóp, họp có người vỗ tay”

Thật ra, những điều tưởng chừng như bình thường ở người này; nhưng lại là niềm mơ ước của kẻ khác. Điều quan trọng là mình thực hiện được những điều mình mong muốn, ước mơ bằng chính kiến thức, năng lực và cái tâm của chính mình.

Ngày về hưu nhắc nhở rằng hôm nay ta nên chuẩn bị kỹ càng cho hành trang ngày mai, để ngày đó, ôn lại những gì đã làm cho thế hệ sau mà không nuối tiếc và chỉ mỉm cười vì những gì ta để lại cho cháu con.

Hãy nhìn về phía sáng của cuộc đời. Đừng than tiếc những gì xảy ra trong quá khứ, hạnh phúc với điều ta đang hưởng trong hiện tại.

Tản mạn ngày về hưu một tí cho vui. Chứ sự đời nói sao cho cùng. Vì tôi vẫn là tôi! “Quan nhất thời, dân vạn đại” mà!


Trần Thành Lập

Cần Thơ, ngày 25 tháng 10 năm 2014

(Viết nhân kỷ niệm ngày sinh lần thứ 59, ngày về với gia đình của tôi.)

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Hãy ý thức từ chuyện nhỏ, để chúng ta luôn sống tốt hơn!



Cuộc sống quanh ta có rất nhiều chuyện. Chuyện lớn, chuyện nhỏ, chuyện tốt, chuyện xấu, chuyện chung, chuyện riêng, chuyện ăn, chuyện ở, sinh hoạt, đi lại, học hành, đối nhân, xử thế...

Chuyện nhỏ, rất đơn giản nhưng, luôn luôn và rất gần gũi trong cuộc sống của mỗi người chúng ta.

Không phải là chuyện Quốc gia đại sự. Đây chỉ là chuyện nhỏ, và nhỏ nhưng lại đủ thứ chuyện.

Chuyện Nhỏ là trang ghi chép, là nơi lưu trữ những kỷ niệm vui, buồn mà mình đã từng trải qua trong cuộc sống và để tiếp tục điều chỉnh, bổ sung, khắc sâu hơn những chuẩn mực, hành vi, đạo đức cần thiết cho bản thân.

Chuyện Nhỏ sẽ thu thập thêm thật nhiều những thông tin hữu ích cho con người, để chúng ta luôn học hỏi và hoàn thiện hơn trong cuộc sống.

Cuộc sống, có nhiều chuyện, dù là chuyện nhỏ, muốn nói với con, với cháu nhưng, không phải chuyện nào cũng có thể nói bằng lời. Thế nên, Chuyện Nhỏ vẫn còn lưu lại những trang ghi chép để chia sẻ cùng con, cùng cháu sau này.

Nếu nhờ đó mà có thể giúp cho con, cho cháu có thêm kiến thức từ thực tiễn cuộc sống mà lớn khôn, và sống tốt với mọi người thì đây cũng là một niềm vui và hạnh phúc của bản thân.

Vâng. Hãy ý thức từ chuyện nhỏ, để chúng ta luôn sống tốt hơn!



Trần Thành Lập

Cần Thơ, ngày 25 tháng 10 năm 2014


Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Phạt 5 triệu đồng nếu khạc nhổ nơi công cộng


(MegaFun) - Mới đây, hội đồng thành phố Waltham Forest của Anh vừa quyết định ra những điều luật về việc bảo vệ môi trường đường phố công cộng trong sự sa sút về ý thức của người dân hiện nay.

Theo luật này, mọi hành vi làm ô nhiễm, mất mỹ quan nơi công cộng đều bị phạt nặng. Ví dụ như xả rác nơi công cộng sẽ bị khép và tội làm ô nhiễm môi trường chung.

Cũng theo điều luật này, tội khạc nhổ nơi công cộng sẽ bị phạt nặng nhất, hình phạt lên tới 5 triệu đồng cho hành vi được coi là "kinh tởm và không thể chấp nhận được" này.

Phó lãnh đạo thành phố Waltham, ông Clyde cho biết :"Chúng tôi đang nỗ lực chống lại những hành vi mất vệ sinh trên đường phố và đặc biệt là những nơi công cộng như nhà chờ xe buýt, bến tàu...Đó là phép lịch sự thông thường và hi vọng chúng ta có thể xóa bỏ thói quen kinh tởm này"


"Theo MegaFun.vn"

Khạc nhổ nơi công cộng-chuyện nhỏ mà xấu!



Nhiều người cho rằng, thói quen khạc nhổ ở nơi công cộng là hành động của một số người thiếu ý thức.

Ở bất cứ nơi nào, chúng ta cũng dễ dàng bắt gặp những hình ảnh xấu xí đó. Người đi ô tô, kẻ đi xe máy, xe đạp hay đi bộ, ngồi trong quán cafe, ở nhà hàng sang trọng, trong phòng làm việc, ở hội trường đều có thể "phun" ra "thành phẩm" của mình bất cứ lúc nào. Họ coi đó là một nhu cầu tất yếu như ăn, mặc, ở và thản nhiên diễn ra ở mọi lức mọi nơi, không cần để ý đến thái độ, ánh nhìn khó chịu của những người xung quanh.

Ở một số quốc gia, người ta xem chuyện khạc nhổ nơi công cộng là hành vi đáng kinh tỏm và khinh bỉ. Như ở Anh, tội khạc nhổ nơi công cộng sẽ bị phạt nặng nhất, hình phạt lên tới 5 triệu đồng cho hành vi được coi là "kinh tởm và không thể chấp nhận được".

Thiết nghĩ, chúng ta đang sống trong một xã hội văn minh thì cũng nên hành động sao cho lịch sự, vệ sinh, có văn hóa. Hơn nữa, ở đây không chỉ nói riêng về việc giữ gìn vệ sinh chung mà những hành động khạc nhổ như vậy cũng rất nguy hiểm cho cộng đồng.

Vì thế, khi ra đường, mỗi người chúng ta nên tự ý thức để giữ gìn vệ sinh công cộng, cũng như bảo vệ sức khỏe cho những người khác.

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

Nói tục, chửi thề-thói quen xấu


Hiện tượng nói tục, chửi thề có nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng có lẽ căn nguyên trực tiếp nhất dẫn đến hiện tượng hay nói tục, chửi thề chính là môi trường hoạt động sống của con người mà cụ thể là từ gia đình, nhà trường và xã hội.

Nếu trong gia đình mà ông bà, bố mẹ không mẫu mực, con trẻ sẽ chịu tác động nặng nề từ những “tấm gương xấu”, tạo ra vết đen mà khi có thời cơ, điều kiện nó sẽ lặp lại thậm chí còn nặng nề hơn.

Tuy nhiên, tính chất, mức độ phức tạp của hiện tượng này phụ thuộc vào nhiều yếu tố như trình độ văn hóa, môi trường giao tiếp, nghề nghiệp, giới tính, không gian, thời gian...

Để hình thành được ý thức trong giao tiếp, ứng xử văn minh, lịch sự, khắc phục hiện tượng xấu - nói tục, chửi thề hiện nay.

Sự gương mẫu, nghiêm túc, lịch sự trong lời nói của ông, bà, cha mẹ, anh chị trong gia đình,thầy cô, bạn bè trong trường học, người lớn, bạn bè ngoài xã hội luôn là bài học cho con trẻ. Nếu bố mẹ, anh chị trong gia đình làm gương thì sẽ hạn chế được sự tập nhiễm ngôn từ cho trẻ. Đồng thời cũng giúp trẻ biết miễn dịch trước các tác động ngôn ngữ xấu ở mối quan hệ với những người xung quanh.

Cần có sự phối hợp chặt chẽ, thường xuyên giữa ba lực lượng giáo dục là gia đình, nhà trường và xã hội để giáo dục con người thành những công dân tốt.

Ngoáy mũi, nhổ lông mũi-thói quen có hại


Nhiều người có thói quen hay thò tay ngoáy mũi và nhổ những sợi lông mũi.
Đây là một thói quen xấu và mất vệ sinh, cần phải tránh vì các lý do sau đây: lỗ mũi là lỗ thông hơi quan trọng của cơ thể đảm nhiệm chức năng hô hấp. Khi hít thở, không khí đi qua lỗ mũi những bụi bặm chất bẩn, vi khuẩn đều bị những hàng rào lông mũi ngăn chặn ở ngay bên ngoài; như vậy có thể coi lông mũi như một bộ lọc chỉ cho vào trong lỗ mũi không khí trong lành.

Nếu lông mũi bị nhổ hết hay bị cắt tỉa trụi hết thì những bụi bặm dơ bẩn và vi khuẩn đều tràn ngập vào đường hô hấp rất có hại cho cơ thể. Đồng thời việc ngoáy mũi hay nhổ lông mũi thường gây tổn thương trong lỗ mũi như gây trầy xước, chảy máu.

Đây là nguyên nhân dễ dẫn đến nhiễm khuẩn, gây viêm mũi, nhọt mũi và có thể lan xuống đường hô hấp dưới gây viêm thanh quản, phế quản và viêm phổi rất nguy hiểm. Do đó thói quen ngoáy mũi, nhổ lông mũi là có hại cho sức khỏe, chúng ta nên bỏ thói xấu này. Nếu lông mũi quá dài thò ra ngoài lỗ mũi thì có thể dùng kéo xén tỉa ngắn bớt.

BS. Nguyễn Kỳ Anh