Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

"Chú ơi, cái chân chống!"

Cái chân chống là một chi tiết nhỏ của chiếc xe gắn máy. Việc quên gạt chân chống xe cũng là chuyện nhỏ nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tai họa không ngờ. Nhiều tai nạn đã xảy ra trên đường phố cũng chỉ vì cái chi tiết nhỏ ấy.

Một sáng đầu tuần, tôi có việc phải đi đến cơ quan Bảo hiểm, xe tôi chạy không nhanh, khi đến ngã ba đường Trương Định, nhìn qua kính chiếu hậu, tôi thấy một em học sinh, lưng đeo ba lô, vai quàng khăn đỏ, cố đạp xe nhanh hơn, khi hai xe chạy song song, em lịch sự nhắc tôi: "Chú ơi, cái chân chống!".


Như một phản xạ tự nhiên, tôi đáp lại: "Cảm ơn cháu nhiều!" Em nhìn tôi và mỉm cười thật tươi, rồi đạp xe qua đường Ngô Quyền. Tôi nhìn theo em khuất dần sau cổng trường Đoàn Thị Điểm.

Trong mắt tôi, hình ảnh một cậu học trò cao to, khỏe mạnh, với chiếc khăn quàng, đỏ thắm trên vai, có giọng nói truyền cảm, một nụ cười thân thiện. Có lẽ lâu lắm rồi tôi mới thấy một nụ cười dễ thương đến thế.

Từ một lời nhắc nhở chân thành đó, tôi tin rằng, em là người con ngoan của cha mẹ, một cậu học trò giỏi của trường, một công dân tốt của xã hội. Tôi thầm mong cho em luôn khỏe mạnh, học thật giỏi, sau này có việc làm tốt, thu nhập ổn định, làm giàu cho bản thân và gia đình, giúp ít cho xã hội.

"Chú ơi, cái chân chống!" một giọng nói ấm áp, dễ thương, một sự quan tâm hồn nhiên, vô tư, dù nhỏ thôi nhưng đã mang lại niềm vui và cả sự an toàn đến cho tôi. Đó là đạo đức, là lương tâm, là trách nhiệm xã hội, rất có ý nghĩa nhân văn trong cuộc sống.

Mỗi ngày, hãy cố gắng mở lòng và tiếp nhận cuộc sống bằng một trái tim nồng ấm hơn, một sự giúp đỡ vô tư, một lời nhắc nhở chân thành, một nụ cười sẻ chia. Đó là điều quý giá nhất mà chúng ta chỉ có thể nhận được từ cuộc sống quanh ta.

Cuộc sống sẽ ấm áp hơn, tốt đẹp hơn, dễ thương hơn nếu chúng ta gặp được nhiều em học sinh với chiếc khăn quàng đỏ, có giọng nói dễ thương "Chú ơi, cái chân chống!"


Trần Thành Lập
Cần Thơ, ngày 29 tháng 10 năm 2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét