Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2016

Cô dượng Hai luôn tin tưởng ở con!



Diệu con!
Cô dượng Hai thương con như anh Hiếu, anh Thảo, nên cô dượng có đôi lời chia sẻ cùng con.

Ông, bà, Cha, mẹ con và gia đình rất vui, tự hào vì con ngoan và học giỏi! Con cũng đã thực sự trưởng thành, có công ăn việc làm, độc lập suy nghĩ và hành động, có ý thức và trách nhiệm với bản thân, công việc và gia đình.

Theo dượng Hai, ý thức trách nhiệm với công việc là cần thiết, nhưng mái ấm gia đình cũng hết sức quan trọng. Trong sinh hoạt gia đình, quan trọng nhất là bữa cơm. Ở gia đình mình hiện tại có ba thế hệ sống chung: ông, bà nội, ba, mẹ và con.

Dù đi đâu, làm gì mọi người cũng nên về cùng ăn bữa cơm gia đình, nhất là bữa cơm chiều. Đây vừa là cái nôi, vừa là mái ấm, vừa là trường học cho mọi thành viên trong gia đình. Việc kể chuyện vui buồn và việc quây quần quanh mâm cơm là hơi ấm cho hạnh phúc gia đình…

Rồi có thể cuối tuần hay nhân dịp lễ, con mời ông bà ngoại, cậu mợ Quang gặp gỡ nhau vừa ăn uống vui vẻ, vừa chia sẻ niềm vui, nổi buồn vừa động viên con cháu học tập và rèn luyện nhân cách!

Con còn hạnh phúc hơn có một gia đình, đại gia đình. Còn có đủ Ông, Bà nội, ngoại. Đó là Phúc đức rất lớn của con! Dù ông, bà đã lớn tuổi, sức khỏe không được tốt lắm. Nhưng ông, bà vẫn rất thương con! Dượng Hai đã tận mắt chứng kiến những giọt nước mắt của bà nội nhớ con khi con đi xa nhà, bởi vì ông, bà chỉ có mình con là cháu nội thôi!

Theo ý dượng Hai, để bày tỏ lòng biết ơn công đức sinh thành dưỡng dục, con nên dành thêm nhiều tình cảm hơn để yêu quý, biết ơn ông bà, cha mẹ. Hãy dành chút ít thời gian quan tâm, thâm hỏi, chăm sóc và hiếu thảo với ông bà, lắng nghe những lời khuyên bảo đúng đắn của Ông, Bà, cha mẹ, giữ gìn danh dự, truyền thống tốt đẹp của gia đình.!

Diệu con!
Những ngày đầu mới đi làm, công việc, quan hệ đồng nghiệp không như những gì mình học ở trường, mọi việc còn bỡ ngỡ với con. Dượng Hai tin là rồi từ từ con cũng sẽ quen thôi!

Có điều, dượng khuyên con nên cố gắng, khiêm tốn học hỏi thêm kiến thức nghiệp vụ, kinh nghiệm thực tiễn trong công việc, phương pháp quản lý và cách ứng xử với đồng nghiệp, ít nhiều gì thì việc rèn luyện đó cũng có ích cho chúng ta.

Ai cũng vậy, muốn thành công phải có niềm đam mê, lòng kiên trì và sự tận tâm trong công việc mình làm. Để làm việc có hiệu quả, con cần biết cách đối xử với đồng nghiệp sao cho không quá khép kín. Quan hệ cởi mở sẽ gây được thiện cảm của những người chung quanh, hiệu quả công việc sẽ tốt hơn.!

Cô dượng Hai mừng vì con đã có bạn trai. Mừng vì bạn con cũng học hành tử tế, có công ăn việc làm ổn định. Cô dượng Hai tin, bạn con là người tốt, có tư cách, đạo đức, phẩm chất, nhân cách phù hợp với con! Nhưng cũng nên tìm hiểu thêm.

Và khi quen thân với bạn, con nên tìm hiểu thêm hoàn cảnh, nề nếp sinh hoạt gia đình của bạn để có cách ứng xử cho phù hợp. Và chú ý cả đến cách ứng xử của bạn mình với ông, bà, cha, mẹ và gia đình mình.

Dù con phải yêu, phải có gia đình nhưng đừng bao giờ quên bổn phận của con với ông bà nội, ngoại và cha, mẹ của con!


Cô dượng Hai mong con luôn vui vẻ, khỏe mạnh, hạnh phúc, có trách nhiệm với gia đình, gặp nhiều may mắn trong cuộc sống!


Cô dượng Hai luôn tin tưởng ở con!



Trần Thành Lập

Cần Thơ, ngày 18 tháng ̣02 năm 2016



Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

Ngày 17/2 đánh dấu 37 năm Chiến tranh biên giới Việt - Trung



Cuộc chiến đẫm máu diễn ra vào tháng 2/1979 khi Đặng Tiểu Bình cho quân đánh sáu tỉnh biên giới phía Bắc Việt Nam.
Cuộc chiến kéo dài chỉ ba tuần nhưng khoảng 30.000 người Việt được ghi nhận thiệt mạng.

Và mới đây, Trung Quốc lại triển khai hỏa tiễn ở Hoàng Sa. Đây lại thêm một bước leo thang nghiêm trọng của Trung Quốc. Và điều đó là một mối đe dọa an ninh khu vực và quốc tế, trong đó có Việt Nam,

Cho nên công luận cần phải có một thái độ mạnh mẽ hơn và đặc biệt cần kêu gọi cộng đồng quốc tế, đặc biệt là Liên Hợp Quốc, tỏ rõ thái độ rõ ràng, cương quyết hơn và mạnh mẽ hơn... trước sự leo thang của Trung Quốc…


Nhân Ngày 17/2 đánh dấu 37 năm Chiến tranh biên giới Việt – Trung, xin đăng lại một số tư liệu được tổng hợp từ BBC:

Trần Thành Lập
Cần Thơ, ngày 17 tháng ̣02 năm 2016

-------------


Đặng và Hứa 'khai đao' ngày 17 tháng 2

Nhân kỷ niệm cuộc chiến 1979, BBC tổng hợp lại một số tư liệu tiếng Anh về bối cảnh và bài học của cuộc xung đột này:

Sau chiến thắng 1975, miền Bắc Việt Nam đã chọn ưu tiên chiến lược là Liên Xô xa xôi và xa dần kẻ thù lịch sử, láng giềng Trung Quốc, theo bài trên Bách khoa Toàn thư Anh Quốc, Britannica, mục về Việt Nam.

"Với thành công nhanh chóng trong chiến dịch bài Hoa, đuổi đi giới thương nhân gốc Hoa, Việt Nam còn mở vịnh Cam Ranh cho hải quân Liên Xô vào, và ký kết Hiệp ước hữu nghị với Moscow.

"Quân đội Việt Nam cũng đã xâm chiếm Campuchia để trục xuất quân Khmer Đỏ.

"Rất sớm sau khi Đặng Tiểu Bình có chuyến thăm được ca ngợi tới Mỹ, Bắc Kinh đã tuyên bố ý định trừng phạt Việt Nam vào tháng 2 năm 1979."

Reg Grant, trong một cuốn sách về Chiến tranh Việt Nam đã đặt xung đột Trung - Việt vào nhóm các cuộc chiến mới nảy sinh ở vùng Đông Dương sau 1975.

Cuộc chiến Biên giới 1979 là hệ quả của chiến tranh Campuchia, khi xung đột nhỏ lẻ ở vùng biên giới với Việt Nam nổ ra vì các cuộc tập kích của Khmer Đỏ.

Theo tác giả này, các diễn biến ở biên giới khiến Việt Nam "đưa quân xâm lược Campuchia toàn diện vào Giáng Sinh 1978, và đến 7/01/1979 thì chiếm Phnom Penh và thiết lập một chính phủ mới".

"Quân Khmer Đỏ bị đẩy ra khỏi các đô thị và tiếp tục quấy nhiễu quân Việt Nam ở các tuyến dọc biên giới Thái Lan."

"Trung Quốc là nước hỗ trợ chính cho chế độ Pol Pot. Ngày 17/02/1979, Trung Quốc tung quân xâm lược Việt Nam. Họ không muốn chiếm nước này mà chỉ muốn ngăn sự hung hãn của Việt Nam."

"Nhưng quân Trung Quốc không thể nào tiến được trước sức chống trả bền bỉ của phía Việt Nam và đến ngày 6/3/1979, họ phải rút quân về."

Các bên cùng thất bại
Theo Britannica, cuộc chiến Trung - Việt diễn ra khi Hoa Kỳ, dưới thời Tổng thống Jimmy Carter, đã ủng hộ Trung Quốc, một phần vì dư âm của sự thù ghét với Bắc Việt sau chiến tranh.
Liên Xô đáp trả với lời đe dọa chống lại Trung Quốc, nhưng Trung Quốc cũng không thắng được lực lượng dân quân biên giới của Việt Nam.

Sau ba tuần với những trận giao tranh dữ dội, Việt Nam tuyên bố gây ra con số 45,000 thương vong cho phía Trung Quốc và Trung Quốc đã rút quân.


Chính sách của Mỹ đem lại hậu quả tiêu cực.
"Uy tín quân đội chính quy của Trung Quốc bị phá tan, Campuchia vẫn ở lại trong phe Liên Xô-Việt Nam, và các chiến thuật sử dụng lá bài Trung Quốc của Hoa Kỳ trở nên vô duyên," Britannica viết.
Với Trung Quốc, một mục tiêu của việc phát động cuộc chiến đánh vào đồng minh của Liên Xô còn là nhằm để chia rẽ Washington và Moscow.

Nhưng trái với mong đợi của Bắc Kinh, chiến tranh biên giới Việt-Trung cũng không ngăn được cuộc gặp Mỹ- Xô được lên kế hoạch từ trước đó, cũng như việc kí kết Hiệp ước hạn chế vũ khí tấn công chiến lược lần thứ hai (SALT II).

Đàm phán đã đi đến thỏa thuận ở Vladivostok và cuối cùng hai bên cũng đi đến bản Hiệp ước dự thảo.
Quá trình hòa hoãn Liên Xô và Mỹ chỉ ngưng lại khi Moscow đưa quân vào Afghanistan, bắt đầu một cuộc dính líu quân sự mới cho tới khi Liên Xô tan rã.

Còn Hà Nội sau cuộc chiến lại càng phụ thuộc vào Moscow cho tới khi Liên Xô sụp đổ, với các hệ luỵ về thể chế cho nước Việt Nam cộng sản.

Bài học cho Trung Quốc
Riêng với Trung Quốc, đây là cuộc chiến lớn nhất về mặt quân sự kể từ Chiến tranh Triều Tiên.
Và bài học Bắc Kinh có thể rút ra thì rất nhiều, theo một tác giả gốc Trung Quốc, Zhang Xiaoming.


Trong bài trên The China Quarterly 2005, ông xác định qua các tài liệu Trung Quốc rằng Đặng Tiểu Bình là nhà lãnh đạo cổ vũ cho chuyện tấn công để "dạy cho Việt Nam một bài học".

Dù Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc, gồm cả Hoa Quốc Phong không phản đối, nhưng ban lãnh đạo Trung Quốc cũng không hoàn toàn đồng thuận về cách dùng quân của ông Đặng.

Rốt cuộc, người ủng hộ rõ nhất cho Đặng là Trần Vân, nhân vật kỳ cựu trong Đảng.

Nhưng Zhang Xiaoming cho rằng chính Trung Quốc "mới là bên nhận một bài học".

Ông Đặng bỏ qua cơ chế chỉ huy bình thường, và trực tiếp giao cho Hứa Thế Hữu tấn công từ phía Đông (Quảng Tây), và điều động Dương Đắc Chí, từ quân khu Vũ Hán (miền Trung Trung Quốc) xuống chỉ huy cánh quân phía Tây từ Vân Nam đánh vào Việt Nam.

Ông Đặng, bắt chước Mao Trạch Đông, đã trực tiếp chỉ đạo cuộc chiến và chỉ 'tham vấn trước' với một số nhân vật lão thành trước khi đưa ra một cuộc họp kéo dài 5 tiếng ở Bộ Chính trị.

Đặng học cách 'trực tiếp cầm quân' của Mao khi ra lệnh đánh Việt Nam năm 1979
Ông cũng bỏ qua vai trò của tư lệnh quân khu Côn Minh, tướng Vương Tất Thành.

Quyết định này của Đặng Tiểu Bình có hệ quả nghiêm trọng cho quân Trung Quốc: vì thiếu phối hợp hai cánh quân, họ bị tổn thất nặng nề, theo Zhang Xiaoming.

Đến giữa tháng 1/1979, chừng 320 nghìn quân Trung Quốc đã tập kết ở các tuyến dọc biên giới Việt Nam.

'Dùng dao mổ trâu chém gà'
"Cách dụng binh của Hứa Thế Hữu là "dùng dao mổ trâu chém gà" (niudao shaji - ngưu đao sát kê) tấn công tổng lực và toàn diện vào mọi điểm phòng vệ của Việt Nam."

Mục tiêu của chiến dịch "phản kích tự vệ" - cách Trung Quốc chuẩn bị dư luận trong và ngoài nước về cuộc xâm lăng - là nhanh chóng "tiêu hao sinh lực địch".


Trung Quốc đưa 9 quân đoàn đánh xuyên biên giới và huy động cả hơn 200 nghìn dân Quảng Tây phục vụ chiến dịch, trong đó 26 nghìn dân quân tham chiến trực tiếp, theo Zhang Xiaoming.

Tại một số mặt trận như ở Cao Bằng, tỷ lệ quân Trung Quốc so với lực lượng Việt Nam là 8:1.
Nhưng tổn thất của phía Trung Quốc là rất lớn.

Bài của Zhang Xiaoming nhắc lại rằng Trung Quốc từng nói họ giết và làm bị thương 57,000 quân Việt Nam, còn Đài Tiếng nói Việt Nam vào thời gian đó nói họ giết và làm bị thương 42,000 quân Trung Quốc.
Nhưng theo tác giả này, các nghiên cứu được cập nhật (cho đến 2005) tin rằng số quân Giải phóng Nhân dân TQ bị giết trong cuộc chiến là 25 nghìn, và số bị thương là 37 nghìn.


Ngay cả con số Bắc Kinh thừa nhận (6700 tử sĩ và 15000 thương binh) cũng đưa số thương vong lên 21 nghìn, trên tổng quân số chừng 300 nghìn tham chiến, một tỷ lệ rất cao.

Trung Quốc đã tổng kết, rút ra nhiều bài học về chiến thuật, về thông tin liên lạc, vũ khí.

Dù vậy, Zhang Xiaoming cho rằng vẫn có một bài học Trung Quốc chưa rút ra từ cuộc chiến với Việt Nam.

"Vì bị ảnh hưởng của tư tưởng Mao, coi chiến tranh là 'sự nối dài của mục tiêu chính trị', Trung Quốc vẫn chưa đánh giá lại xác đáng về chiến thắng hay thất bại nhìn từ góc độ quân sự thuần tuý."

Cuộc chiến 1979, nhìn từ phía Trung Quốc, là cách Bắc Kinh phản ứng lại sự bành trướng ra Đông Nam Á của Hà Nội, và cũng là cách ngăn chặn tham vọng toàn cầu của Moscow, theo Zhang Xiaoming.

Và đây có thể là bài học lớn nhất cho các quốc gia trong vùng đang tiếp tục có các tranh chấp trong một bối cảnh địa chính trị mới như ngày nay.

Thứ Hai, 8 tháng 2, 2016

Tết về, con lại nhớ má!


Gió bấc về, tiết Xuân dịu dàng se lạnh vào mỗi sáng và nhà nông cũng vừa gặt xong vụ mùa, tát đìa, bắt cá. Ai ai cũng đều lo sửa sang, quét vôi nhà cửa, lau chùi bàn thờ, đánh bóng lư đồng…là không khí Tết bắt đầu.

Tết về, con lại nhớ má!


Tôi nhớ nhất là gần đến Tết, má đi chợ mua cho chị em tôi mỗi người một đôi dép, hai bộ quần áo mới để mặc đi thăm viếng ông, bà và để mặc cả năm.

Giáp Tết, má và chị em tôi tổ chức đi tảo mộ, tu chỉnh lại mộ phần tổ tiên với đạo nghĩa uống nước nhớ nguồn, sự tận nghĩa, hiếu hạnh, thành kính với tổ tiên, ông bà. Chiều 23 tháng chạp nấu mâm cơm cúng đưa ông Táo về trời.

Gần Tết là má tôi tất bật lo chuẩn bị gạo nếp, đậu xanh, mỡ, thịt để nấu bánh tét, bánh ít nhân dừa, nhân đậu.


Trưng bày trên bàn thờ tổ tiên cặp dưa hấu, cặp rượu; mâm ngũ quả với các loại trái cây: mãng cầu, dừa xiêm, đu đủ xanh, xoài, đó là một điều ước lành cho cả năm: "Cầu vừa đủ xài ".

Chiều 30 Tết, những người thân trong gia đình tề tựu đông đủ làm lễ "rước ông bà". Sau đó cả nhà cùng ăn uống, trò chuyện và điểm lại những công việc của năm đã qua.

Tôi yêu cái cảm giác được cùng gia đình quây quần bên mâm cơm bốc khói, vừa thưởng thức những hương vị thơm ngon của món canh chua cá lóc do má nấu. Ăn canh chua cá lóc, nhấm nháp vị chua đặc trưng của me hòa lẫn vị thơm thơm bùi bùi của thịt cá lóc, vị thơm ngọt ngào của rau thơm, rau quế, vị mặn mà của nước mắm nguyên chất của quê hương.

Tết, tôi thích nhất là nồi thịt kho với hột vịt do má nấu. Thịt ba rọi nửa nạc nửa mỡ, nước thịt trong ngần vương lớp mỡ trong veo, miếng thịt thơm, mềm mà không ngấy mới ngon. Nồi thịt kho ngon để nửa tháng vẫn còn thơm lừng. Món này ăn với cơm trắng và dưa giá rất ngon.

Năm nào cùng vậy, cứ ngày mùng một Tết là anh chị em chúng tôi về nhà để đón Tết cùng ba má. Con cháu về đông đủ, má tôi mừng ra mặt. Ngày Tết là ngày ba má, gia đình tôi vui vẻ nhất. Các anh, chị, em chúng tôi đều tề tựu đông đủ để vui Xuân, đón Tết cùng gia đình. Đây cũng là dịp con cháu sum họp gia đình, vừa ăn uống vui vẻ, vừa chia sẻ niềm vui, nổi buồn, vừa động viên con cháu học tập và rèn luyện nhân cách.


Hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trong những ngày Tết có lẽ là được ông bà, ba má lì xì, chúc phúc̀. Rồi các cháu, các con xúm lại quanh ba má tôi để mừng tuổi ông bà. Niềm hân hoan, niềm vui lúc này dâng trào nơi khoé mắt má tôi.

Má ơi! Tết này, con càng nhớ má nhiều hơn, đây là cái Tết thứ năm gia đình không có má. Con không tin là má đã đi xa thật rồi mà vẫn ngỡ má vẫn còn đó, không tin thời gian đã 5 năm mà chỉ ngỡ mới ngày hôm qua thôi.

Đã có lần con nằm mơ thấy má về. Má chỉ cười và vò đầu con thôi, con ước một lần được nằm mơ thấy má thật trọn vẹn. Má hãy về trong giấc mơ của con dù chỉ một lần thôi!

Thắp nén nhang, con nguyện cầu má sớm siêu thoát! Phù hộ, độ trì cho các con, các cháu khỏe mạnh, hạnh phúc, chăm ngoan, học giỏi, thành đạt!


Trần Thành Lập
Viết nhân Tết Bính Thân

Cần Thơ, ngày 08 tháng ̣02 năm 2016